
Thiên sứ sẽ thay anh bên em
Tác giả: Đông Phương Nhược Phi
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325180
Bình chọn: 8.00/10/518 lượt.
Như đã cảm nhận được sự khác thường đó, nó nhìn xuống đôi
bàn tay của hắn. Nước mắt nó khẽ rơi. Nó biết ngay hôm nay hắn sẽ tỉnh mà.
– Moon… Moon tỉnh rồi. – Nó
nói không nên lời. Đôi bàn tay nó run run chạm vào đôi bàn tay của hắn.
Mọi người nghe nó nói như vậy
thì vội vàng chạy đến giường bệnh của hắn. Họ thấy đôi bàn tay của hắn cử động
thì vui mừng không nói nên lời.
– Mày tỉnh dậy rồi
sao. – Nguyên Nguyên vui mừng rơi cả nước mắt.
– Moon, mày nghe bọn tao nói
gì không. – Gia Long cũng chẳng khác gì Nguyên Nguyên. Cậu khẽ lay người hắn.
– Mày làm tốt lắm. – Khôi cười
nhẹ. Lâu rồi mới thấy nụ cười tự nhiên của Khôi. Không một chút gượng ép, không
một chút muộn phiền.
– Tạ ơn trời. Cảm ơn con đã
tỉnh lại. – Baba hắn chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn nhưng ông biết là ông
không thể.
Đôi mắt của hắn từ từ hé
mở. Hắn nhăn mặt khi ánh mặt trờ chiếu thẳng vào mắt mình. Khẽ lấy đôi bàn tay
lên che cái ánh sáng làm chói mắt đó. Nhưng, bàn tay của hắn đã bị một cái gì đó
nắm chặt. Cúi mặt xuống nhìn xem thứ đó là thứ gì thì thấy đôi mắt của nó đẫm đầy nước mắt.
Hắn nhìn xung quanh như để
nhớ ra điều gì đó. Đầu hắn đau như búa bổ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra. Bất
chợt, hắn quay sang hỏi với mọi người một câu khiến mọi người choáng váng.
– Tôi là ai ?
–END CHAPTER
12–
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI.
Ry: Hoàng Vy Vy
– 17
tuổi, cao:1m75, IQ:280/300. Là em họ của Trân.
– Gia thế: Con gái cưng của
chủ tịch tập đoàn VPV đứng thứ 8 thế giới.
– Tính tình: Vui vẻ, dễ thương
nhưng gặp người mà Vy không thích thì chắc chắn người đó sẽ phải chết vì nhức
đầu. (Thiên Minh là một ví dụ).
– Ngoại hình: Rất baby, có một
cái răng khểnh, đôi mắt màu xanh biển và mái tóc màu hạt dẻ…
– Vy Vy cũng biết một tí võ để
phòng thân, luôn có dao bên người.
Chương 13: Cô Là Người Yêu Của Tôi Sao ?
Chương 13: Cô là người yêu của tôi sao?
– Tôi là ai ? – Câu hỏi của hắn
khiến mọi người hơi hoảng sợ. Có chuyện gì vậy. Tại sao hắn lại không biết mình
là ai. Baba hắn nghe hắn hỏi vậy thì hoảng hốt đi đến giường bệnh của hắn rồi
hỏi:
– Tại sao con lại hỏi như
vậy ? Con có biết ta là ai không ? – Baba hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
– Baba, người nói gì kì vậy. Ba
là baba của con, tại sao con không nhận ra người được chứ. – Hắn cười nhẹ rồi cũng
nhìn vào mắt baba hắn.
Baba hắn giật mình. Đây là lần
đầu tiên kể từ khi mẹ hắn chết mà hắn cười với ông. Một nụ cười đúng nghĩa. Một
nụ cười của một đứa con trai dành cho ba mình. Ông vui lắm, ông thực sự rất
vui. Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Những người khác thấy biểu
hiện của baba hắn thì cũng đủ biết là chuyện gì rồi, chỉ trừ nó là đang còn ngơ
ngác. Gia Long cũng ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hỏi:
– Mày biết tao chứ. – Gia Long
không thể dấu nổi niềm vui của mình. Cậu cười muốn toét miệng luôn.
– Cốc… Mày khùng à ? Mày là
Gia Long, Phan Bảo Gia Long của tao chứ là ai nữa. Ngu… – Hắn cốc mạnh một cái
vào đầu Gia Long khiến cậu như muốn vỡ não ra đây luôn.
– Mày có bị đau ở đâu không
hay mày có vấn đề gì ? – Nguyên Nguyên cảm thấy hắn rất kì lạ. Hắn không còn là một
Moon lạnh lùng như xưa nữa. Thay vào đó là một con người hoàn toàn mới. Hắn biết
cười, biết nói đùa… Hắn thực sự không bình thường.
– Tao nghĩ mày mới là người
có vấn đề đó. Điên vừa thôi. – Hắn nhìn Nguyên Nguyên với ánh mắt nảy
lửa. Nguyên Nguyên bây giờ có thể kết luận thêm một câu nữa rằng: Hắn biết hờn
dỗi. (Trời ơi, Nguyên Nguyên ơi là Nguyên Nguyên, người ta đâu phải rô
bốt đâu mà không biết….t/g pó tay…haizz).
– Mau đi gọi bác sĩ. – Baba hắn
quay sang những tên bảo vệ đứng bên cạnh rồi nói.
– Vâng thưa chủ tịch. – Một
trong những tên vệ sĩ đó nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
– Cô là ai ? – Ánh mắt hắn nhìn
nó, đôi tay không tự chủ được mà đưa lên chỉ trước mặt nó.
Nó nghe hắn nói về mình thì
nó nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt nó đầy nước mắt. Khuôn mặt nó nhợt nhạt, đôi
môi tái tím. Nó mệt mỏi ngồi thụp xuống bên cạnh giường bệnh của hắn. Cuối cùng
nó cũng chờ đợi đến cái ngày mà hắn tỉnh lại. Đôi mắt vẫn còn vướng nước mắt của
nó từ từ nhắm lại. Trước khi nó ngất đi, nó vẫn nghe được tiếng kêu của một ai
đó.
– Cô sao vậy ? Mau tỉnh lại
đi. – Giọng nói kèm theo những tiếng run của hắn khiến mọi người quay lại. Baba
hắn thấy nó ngất xỉu thì vội chạy đến bên cạnh lay lay người nó.
– Sun, con tỉnh lại đi. – Baba
hắn bế nó lên rồi quay qua bên chỗ bọn hắn nói.
– Mấy đứa canh chừng Moon dùm
ta. – Nói rồi, ông bế nó trên tay chạy ra khỏi phòng.
Lúc baba hắn đi ra cũng là
lúc Yen đi vào. Yen thấy hắn tỉnh thì vui mừng đi đến bên cạnh giường bệnh của hắn rồi ngồi xuống. Ánh mắt ông nhìn hắn đầy yêu thương. Ông cầm đôi tay của hắn
rồi nói như muồn khóc:
– Con tỉnh rồi sao ? Có biết ta
lo cho con lắm không. – Ông biết dù có nói như thế nào thì hắn cũng không trả lời
nhưng ông vẫn muốn hỏi han tỉnh hình sức khỏe của hắn.
– Con không sao. Chú đừng như
vậy. Đừng buồn vì con. – Hắn nắm lấy đôi bàn tay của Yen.
– Con đang nói với ta
sao. – Yen n