
tho dịu ngọt, đút từng muỗng từng muỗng vào miệng hắn.
Thấy hắn tỉnh dậy, trên mặt ả lập tức lộ một nụ cười vui mừng:
– Đây là canh gà tôi đặt biệt nhờ lão thái bà giặt đồ kế bên chưng cất, là xương gà ác, nghe nói là bổ nhất, xem ra quả nhiên có hiệu quả.
Phó Hồng Tuyết muốn ngậm miệng, nhưng cái muỗng múc đầy canh gà đã kề sát miệng hắn, hắn thật sự không thể cự tuyệt.
Ả lại cười:
– Ông nói có kỳ quái không ? Tôi còng lưng từ đó đến giờ chưa bao giờ chiếu cố qua người khác, cũng chưa từøng có ai chiếu cố đến tôi.
Trong căn nhà nhỏ có một cái cửa sổ nho nhỏ, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn sáng lạn như trước.
Mắt của ả nhìn theo ánh mắt si si dại dại của Phó Hồng Tuyết, nhìn ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Dương quang tuy sáng lạn, nhãn tình của ả lại rất ảm đạm. Có phải ả nhớ lại đã rất lâu rất lâu rồi, đều là những ngày không có người chiếu cố đến ?
Những ngày đó tịnh không trôi qua dưới ánh mặt trời, trong cuộc đời này của ả, rất có thể cũng chưa trôi qua dưới ánh mặt trời tới một ngày.
Qua một hồi rất lâu, ả mới từ từ nói tiếp:
– Tôi hiện tại mới biết, không cần biết là được người ta chiếu cố hay chiếu cố người ta, nguyên lai đều là một chuyện … một chuyện đã làm sao.
Ả tịnh không phải là một cô gái hiểu biết nhiều, ả nghĩ rất lâu mới tìm ra chữ “đã” đó để tự hình dung cảm giác của mình.
Phó Hồng Tuyết hiểu cảm giác của ả, tuyệt không thể dùng chữ “đã” để hình dung, kỳ trung còn bao quát cả thỏa mãn, an toàn và hạnh phúc, bởi vì ả có cảm giác mình không còn tịch mịch cô độc.
Ả tịnh không cầu xin quá mức người ta chiếu cố ả, chỉ cần cho ả chiếu cố người ta, ả đã mãn nguyện rồi.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi:
– Tên của ngươi là gì ? Là tên thật của ngươi.
Ả lại cười. Ả thích người ta hỏi tên của ả, điều đó ít ra biểu hiện hắn đã coi ả là một người.
Một con người chân chính, một con người độc lập, không phải là công cụ của người ta, cũng không phải là đồ chơi của người ta.
Ả cười đáp:
– Tôi họ Chu, Chu Đình, hồi trước người ta đều gọi tôi là Tiểu Đình.
Phó Hồng Tuyết lần thứ nhất phát giác nụ cười của ả không ngờ lại thuần chân như vậy, bởi vì ả đã chùi sạch lớp phấn dày cộm trên mặt, để lộ diện mạo chân thật của ả.
Ả biết hắn đang nhìn ả:
– Lúc tôi không có đánh phấn, có phải nhìn không khác gì một bà già ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ngươi không giống bà già.
Tiểu Đình cười vui mừng:
– Ông thật là một người rất kỳ quái, tôi nghĩ không ra ông lại đến tìm tôi.
Ả nhíu mày nói tiếp:
– Lúc ông đến bộ dạng rất đáng sợ, tôi vốn nghĩ ông sắp chết tới nơi, tôi hỏi ông cái gì, ông đều không biết, nhưng tôi vừa chạm vào đao của ông, ông đã muốn đánh tôi.
Ả nhìn thanh đao đen sì trong tay hắn.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc.
Ả cũng không hỏi nữa, ả đã lâu rồi quá quen thuộc người ta cự tuyệt ả, vô luận đối với chuyện gì, ả đều không ôm hy vọng quá lớn, đối với thế giới vô tình này, ả cơ hồ đã hoàn toàn không còn một điểm hy vọng hay yêu cầu, ả thậm chí cả tên hắn cũng không hỏi tới, bởi vì …
– Tôi biết ông là người tốt, tuy cũng đã đánh tôi không nhẹ một lần, lại không chưởi mắng vũ nhục tôi giống người khác, còn vô cớ cho tôi rất nhiều tiền.
Đối với ả mà nói, những chuyện đó đã là một ân huệ quá lớn đủ để ả vĩnh viễn cảm kích.
– Số tiền ông cho tôi, tôi không dùng tới một chút, cho dù ngày ngày có mua gà ăn, cũng đủ để xài rất lâu. Cho nên trong lòng ông nhất định rất bực bội, rất không thoải mái.
Xem ra trong mắt người khác, ả là một ả đàn bà ti tiện ghê tởm, vì năm phân bạc đã tự bán mình.
Nhưng ả đối với hắn – không đòi hỏi gì hắn, chỉ cần hắn có thể để cho ả chiếu cố, đã đủ cho ả mãn nguyện rồi. So với những nữ nhân tự cho mình là “cao quý”, thật ra ai cao quý ? Ai ti tiện ?
Ả bán mình chỉ bất quá vì ả phải sống. Có ai không thật sự muốn sống ?
Phó Hồng Tuyết nhắm mắt, đột nhiên hỏi:
– Ngươi có rượu không ?
Tiểu Đình đáp:
– Trong nhà không có, nhưng tôi có thể đi mua về.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Tốt, ngươi đi mua, ta khỏi đi.
Bệnh nhân không nên uống rượu.
Hắn vì sao lại muốn uống rượu ? Có phải là vì trong tâm có nỗi phiền não và thống khổ không giải khai được ? – Nhưng uống rượu tịnh không thể giải quyết được chuyện gì, uống say đối với hắn có lợi ích gì ?
Những chuyện đó ả đều không tưởng đến.
Chuyện ả nghĩ ra luôn luôn rất ít, yêu cầu cũng không nhiều; chỉ cần hắn chịu ở lại, vô luận kêu ả đi làm cái gì cũng đều không quan hệ.
“Người còn sống nên phấn đấu bởi vì khi mạnh mẽ, thanh tỉnh, tác phong tuyệt không thể tự quỵ tự lụy, không thể tự cam chịu sa đọa”.
Những lời đó ả hoàn toàn không hiểu. Ả đã lún trong bùn lầy quá lâu, cũng không có ai giúp cho ả có cơ hội để ả bò lên.
Đối với ả mà nói, sinh mệnh tịnh không phải phức tạp như người khác nghĩ, không phải là cao quý gì.
Sinh mệnh tịnh không cho ả ích lợi gì, lại còn đòi hỏi quá nhiều ở ả.
Phó Hồng Tuyết đã say, cũng không biết đã say bao nhiêu ngày.
Lúc một người say, cho dù có làm những chuyện vô lý quái dị gì, ả cũng hoàn toàn không oán trách.
Hắn muốn rượu, ả đi mua, mua hết lần này tới lần khác, có khi canh