pacman, rainbows, and roller s
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325925

Bình chọn: 9.00/10/592 lượt.

nay vì sao lại không làm ?” “Bởi vì … bởi vì hôm nay tôi có kinh nguyệt”.

Nam nhân đột nhiên chưởi thề:

– Cho dù đang có kinh nguyệt, cũng phải cởi quần để lão tử nhìn coi.

Lúc dục vọng của nam nhân không thể phát tiết, tính khí thông thường rất nóng nảy.

– Ông không sợ xui xẻo sao ?

– Lão tử đếch sợ, lão tử có tiền, cái gì cũng đều không sợ, đây là năm phân tiền, nàng mau cởi quần ra đi.

Năm phân tiền có thể giải quyết dục vọng sao ?

Năm phân bạc có thể vũ nhục một nữ nhân sao ?

Nơi đây là nơi nào ? Thế giới này là loại thế giới nào ?

Toàn thân Phó Hồng Tuyết lạnh như băng, chừng như đột nhiên ngâm trầm trong nước lạnh, chìm sâu dưới nước.

Hắn chung quy đã nhớ ra chỗ này. Hắn chung quy đã thấy vật trên đầu giường, cái bàn thờ đó, chung quy đã nhớ đến ả đàn bà sực mùi hoa lài đó.

Hắn làm sao lại vào đây ? Có phải là vì câu nói “tôi nhất định đợi ông” của ả ?

– Có phải là vì hắn cũng biến thành một dạng như ả, không có đường khác để đi ?

– Có phải là vì dục vọng của hắn đã bị ức chế quá lâu, nơi đây lại có thể để cho hắn phát tiết ?

Vấn để đó chỉ có mình hắn có thể giải đáp, nhưng đáp án lại tàng ẩn trong một nơi sâu xa kỳ bí trong tâm khảm của hắn, có lẽ vĩnh viễn đều không có ai có thể khai quật ra được.

Có lẽ cả hắn cũng không thể. Hắn không muốn nghĩ ngợi nữa, bởi vì lúc đó, đã có một đại hán say mèm bước vào.

“Ha, lão tử biết ngay ngươi giấu đàn ông trong nhà, quả nhiên bị lão tử bắt được”.

Hắn giơ bàn tay to lớn lực lưỡng, giống như muốn chộp quăng Phó Hồng Tuyết xuống giường, nhưng người hắn chộp được lại là nữ nhân sực mùi hoa lài.

Ả đã xông tới, chặn trước giường, lớn giọng:

– Không lẽ ông phải đánh hắn, hắn đang có bệnh.

Đại hán cười lớn:

– Ngươi không đi kiếm đàn ông nào khác, lại đi kiếm con quỷ bệnh sao ?

Ả đàn bà sực mùi hoa lài nghiến răng:

– Nếu ông nhất định muốn, tôi có thể theo ông đi chỗ khác, cả năm phân tiền của ông tôi cũng không cần, lần này tôi miễn phí.

Đại hán nhìn ả, phảng phất cảm thấy rất kỳ quái:

– Ngươi lúc nào cũng đòi tiền trước rồi mới giao hàng, lần này sao lại miễn phí ?

Nàng la lớn:

– Bởi vì tôi cao hứng.

Đại hán đột nhiên nổi giận:

– Lão tử đâu cần thấy ngươi cao hứng hay không ? Ngươi cao hứng, lão tử không cao hứng.

Tay của gã vừa giơ ra, giống như chim ưng bắt gà con, nhấc bổng cả người ả lên.

Ả không phản kháng. Bởi vì ả không thể phản kháng, cũng muốn phản kháng, bị nam nhân đánh đập, lâu nay đã thành tập quán của ả.

Phó Hồng Tuyết chung quy đã đứng dậy:

– Thả ả ra.

Đại hán kinh ngạc nhìn hắn:

– Ngươi đang nói với ta ?

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.

Đại hán thốt:

– Lão tử không thả ả, tên bệnh quỷ ngươi có thể làm gì được ?

Gã đột nhiên thấy tay Phó Hồng Tuyết đang cầm đao:

– Được, ngươi không ngờ cũng có đao, ngươi muốn vung đao giết ta ?

– Giết người, lại giết người.

– Người vì sao cứ phải bức người giết người ?

Phó Hồng Tuyết lẳng lặng ngồi xuống, có cảm giác dạ dày đang co thắt, cơ hồ nhịn không được muốn ói mửa.

Đại hán cười lớn, gã cao to lại tráng kiện, bắp thịt hai tay gồng lên, động nhẹ một cái, quăng cả người ả đàn bà sặc mùi hoa lài lên giường, sau đó gã nắm lấy cổ áo Phó Hồng Tuyết, cười lớn:

– Bằng vào tên bệnh quỷ ngươi cũng muốn làm vệ sĩ cho điếm sao ? Lão tử muốn coi xương cốt của ngươi cứng tới cỡ nào.

Ả đàn bà sực mùi hoa lài co người trên giường, la lớn thất thanh.

Đại hán đã chuẩn bị lôi Phó Hồng Tuyết ra ngoài cửa.

“Bình” một tiếng, một người nặng nề bay ra ngoài cửa, lại không phải là Phó Hồng Tuyết, lại là gã đại hán bị xô văng ra ngoài.

Gã bò dậy, lại nhào tới, vung quyền đấm thẳng vào mặt Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết không động.

Đại hán đó lại dừng tay, cúi mình ôm lấy hông, mồ hôi chảy dầm dề, la lớn một tiếng chạy ra ngoài.

Phó Hồng Tuyết nhắm mắt lại.

Ánh mắt của ả đàn bà sặc mùi hoa lài lại trừng trừng mở tròn xoe, kinh hãi nhìn hắn, vừa kinh ngạc, vừa bội phục.

Phó Hồng Tuyết chầm chậm đứng dậy, lê lết đi ra ngoài, y phục cũng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

– Nhẫn nại tịnh không phải là chuyện dễ dàng.

– Nhẫn nại là thống khổ, thứ thống khổ rất ít người có thể thấu hiểu.

Bên ngoài cửa dương quang lóa mắt, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời xem chừng phảng phất đã biến thành trong suốt.

Dưới ánh mặt trời tươi tắn sáng sủa đó, một người như hắn, có thể làm chuyện gì ?

Có thể bỏ đi đâu ?

Hắn đột nhiên có cảm giác trong tâm tưởng có một nỗi khiếp đảm vô hình dung.

Cái hắn khiếp đảm không phải là người khác, mà là chính hắn.

Hắn cũng khiếp đảm ánh mặt trời, bởi vì hắn không dám đối diện ánh mặt trời sáng sủa tươi tắn đó.

Hắn không dám đối diện chính mình.

Hắn lại ngã gục.

Tình Đến Lúc Nồng, Tình Chuyển Bạc

Nước canh thơm tho ngon ngọt, từ yết hầu chảy xuống dạ dày, cơn co thắt lập tức giảm dần, rồi dừng hẳn, giống như đất đai khô cằn được vun tưới hòa vào nước mát.

Phó Hồng Tuyết im lặng mở mắt, vật đầu tiên thấy trước tiên là bàn tay rất nhỏ rất trắng.

Một bàn tay rất nhỏ rất trắng, cầm một cái muỗng rất nhỏ rất trắng, bưng một cái chén đầy, nóng nghi ngút, múc nước canh thơm