Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325005

Bình chọn: 7.5.00/10/500 lượt.

, ta vì sao lại phải tìm gã nữa ?

Phó Hồng Tuyết cười lạnh.

Công tử Vũ thốt:

– Nhưng ta đáp ứng, chỉ cần gã có thể đánh bại được ngươi, ta còn có thể ủng hộ gã.

Lão cường điệu lần nữa:

– Ta muốn gã đánh bại ngươi, tịnh không muốn gã giết ngươi.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Bởi vì ngươi muốn người mạnh nhất.

Công tử Vũ đáp:

– Đúng.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Gã nhận thấy trong đao pháp của ta, điểm đáng sợ nhất là bạt đao.

Công tử Vũ nói:

– Cho nên gã khổ luyện bạt kiếm, chỉ tiếc sau một năm gã còn không nắm chắc thắng được ngươi.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Cho nên gã càng muốn lấy cho được “Đại Bi Phú” và Khổng Tước Linh.

Công tử Vũ nói:

– Vì vậy gã đã lầm.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Đó cũng là lỗi lầm của gã ?

Công tử Vũ đáp:

– Phải.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Vì sao ?

Công tử Vũ đáp:

– Bởi vì gã không biết hai thứ đó đã lọt vào tay ta rồi.

Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.

Công tử Vũ nói:

– Gã cũng không biết, hai thứ đó căn bản không bá đạo như trong truyền thuyết, gã cho dù có đoạt được, vị tất có thể chắc chắn thủ thắng.

Trong truyền thuyết vĩnh viễn mỹ miều tốt đẹp hơn so với sự thật. Phó Hồng Tuyết minh bạch đạo lý đó.

Công tử Vũ thốt:

– Ta từ sớm đã thấy ngươi mạnh hơn gã, bởi vì ngươi có thứ nhẫn lực kỳ quái.

Lão giải thích:

– Ngươi có thể nhẫn nhịn chịu đựng những thống khổ mà người khác vô phương nhẫn nhịn chịu đựng, cũng có thể chống lại những đả kích mà người khác vô phương chống lại.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Cho nên trận chiến đó ngươi vốn hy vọng ta thắng ?

Công tử Vũ đáp:

– Cho nên ta mới muốn Trác Tử bồi tiếp ngươi, ta không muốn ngươi quá khẩn trương lúc quyết chiến.

Phó Hồng Tuyết lại ngậm miệng. Hiện tại hắn chung quy đã minh bạch tất cả. Tất cả những chuyện không thể giải thích, vào lúc này đột nhiên đều đã biến thành rất giản đơn.

Công tử Vũ ngưng thị nhìn hắn:

– Cho nên ngươi hiện tại đã là Công tử Vũ.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ta chỉ bất quá là người thế thân của Công tử Vũ.

Công tử Vũ thốt:

– Nhưng ngươi đã đoạt được tất cả.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Không ai có thể thật sự đoạt được tất cả những thứ đó, tất cả vĩnh viễn thuộc về ngươi.

Công tử Vũ thốt:

– Cho nên …

Phó Hồng Tuyết xen lời:

– Cho nên ta hiện tại vẫn là Phó Hồng Tuyết.

Tròng mắt Công tử Vũ đột nhiên co thắt, hỏi:

– Ngươi không chịu tiếp thu tất cả những thứ đó ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Phải.

Tròng mắt hắn cũng co thắt, tay nắm chặt đao.

Qua một hồi rất lâu, Công tử Vũ đột nhiên mỉm cười:

– Ngươi thấy ta đã là một lão nhân ?

Phó Hồng Tuyết thừa nhận.

Công tử Vũ hỏi:

– Năm nay ngươi đã ba mươi lăm ba mươi sáu ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ba mươi bảy.

Công tử Vũ hỏi:

– Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không ?

Phó Hồng Tuyết đoán:

– Sáu mươi ?

Công tử Vũ lại cười.

Một kiểu cười rất kỳ quái, lại pha lẫn vẻ bi ai không nói được.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi chưa đến sáu mươi ?

Công tử Vũ đáp:

– Năm nay ta cũng ba mươi bảy.

Phó Hồng Tuyết giật mình nhìn y, nhìn những nếp nhăn và râu tóc bạc trắng.

Hắn không tin. Nhưng hắn biết, một người suy lão, có lúc bởi vì năm tháng xói mòn, có rất nhiều chuyện có thể đã làm cho người già đi.

Tương tư có thể làm cho con người già, ưu sầu thống khổ cũng vậy.

Công tử Vũ hỏi:

– Ngươi biết vì sao ta già không ?

Phó Hồng Tuyết biết.

Dục vọng là thống khổ lớn nhất của nhân loại.

Hắn biết, nhưng hắn tịnh không nói ra — đã thấy rõ trước mắt, hà tất phải nói ra.

Công tử Vũ cũng không giải thích. Y biết Phó Hồng Tuyết đã minh bạch ý tứ của y.

“Bởi vì ta muốn quá nhiều, cho nên ta già, cho nên ta mạnh hơn so với ngươi”.

Hắn nói rất uyển chuyển:

– Ngươi nếu không làm Công tử Vũ, ngươi cũng không thể quay trở lại làm Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ta thành người chết ?

Công tử Vũ đáp:

– Đúng.

Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, ngồi đối diện giường.

Hắn rất mệt mỏi. Trải qua trận chiến hồi nãy, một khi là người, tất có cảm giác rất mệt mỏi.

Nhưng trong tâm hắn lại rất phấn chấn, hắn biết tất có thêm một trận chiến, trận chiến này tất càng hung hiểm hơn so với trận chiến hồi nãy.

Công tử Vũ thốt:

– Ngươi còn có thể đắn đo suy nghĩ …

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ta bất tất.

Công tử Vũ thở dài:

– Ngươi nhấtđịnh biết ta không không muốn để ngươi chết.

Phó Hồng Tuyết biết. Muốn tìm lại một người như hắn, tuyệt không phải dễ.

Công tử Vũ thốt:

– Chỉ tiếc ta đã không còn đất chọn lựa.

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ta cũng không.

Công tử Vũ thốt:

– Ngươi cái gì cũng đều không có.

Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.

Công tử Vũ thốt:

– Ngươi không có tài phú, không có quyền lực, không có bằng hữu, không có thân nhân …

Phó Hồng Tuyết nói:

– Ta chỉ có cái mạng.

Công tử Vũ thốt:

– Ngươi còn có một thứ.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Còn có thứ gì ?

Công tử Vũ đáp:

– Thanh danh.

Y lại cười:

– Ngươi cự tuyệt ta, ta không những phải lấy mạng ngươi, còn phải hủy diệt thanh danh của ngươi, ta có rất nhiều phương pháp.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ngươi cái gì cũng có.

Công tử Vũ cũng không phủ nhận.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ngươi có tài phú, có quyền lực, cao thủ dưới tay như mây …

C


XtGem Forum catalog