Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325104

Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.

ông tử Vũ thốt:

– Ta muốn giết ngươi, có lẽ tịnh không cần bọn chúng.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Ngươi cái gì cũng có, chỉ thiếu một thứ.

Công tử Vũ thốt:

– Ồ ?

Phó Hồng Tuyết nói:

– Ngươi không có sinh thú.

Công tử Vũ cười.

Phó Hồng Tuyết nói tiếp:

– Cho dù thanh danh của Công tử Vũ có thể vĩnh viễn trường tồn, ngươi cũng đã là người chết.

Tay Công tử Vũ nắm chặt.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Không có sinh thú, là không có đấu chí. Cho nên ngươi có giao thủ với ta, không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định bại.

Công tử Vũ vẫn còn cười, nụ cười lại đã cứng đơ.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ngươi nếu dám đứng lên cùng ta đánh một trận, nếu có thể thắng ta, ta thật sự giao cả cuộc đời này cho ngươi, cũng không oán hận.

Hắn cười lạnh, nói tiếp:

– Nhưng ngươi không dám.

Hắn chằm chằm nhìn Công tử Vũ. Trong tay hắn có đao, trong mắt có đao, trong lời cũng có đao.

Công tử Vũ quả nhiên không đứng dậy. Có phải bởi vì y thật sự không thể đứng dậy ? Hay là vì bàn tay của Trác phu nhân ? Tay của nàng đã án lên vai y.

Phó Hồng Tuyết đứng dậy quay mình, từ từ đi ra.

Công tử Vũ nhìn hắn bước ra.

Tư thế hắn bước vẫn vụng về kỳ quái, nhưng lúc người khác nhìn hắn, trong mắt lại chỉ có vẻ sùng kính.

Vô luận là ai nhìn bộ dạng của hắn lúc đó.

Tay của hắn nắm chặt cán đao, lại không rút ra.

— Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi đã là người chết.

Một người nếu tâm đã chết, cho dù xác thân còn tồn tại, cũng vô dụng, hắn biết vì sao nàng án giữ Công tử Vũ, bởi vì nàng không muốn gặp lại những ngày như vậy.

Nàng vĩnh viễn là đàn bà của Công tử Vũ. Trong tâm nàng, Công tử Vũ chân chính chỉ có một người. Vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế, chết cũng được, đều vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế.

Cho nên nàng nguyện ý vì y mà làm bất cứ chuyện gì.

Một điểm đó y có thể minh bạch không ? Phải đợi đến lúc nào mới minh bạch ?

Tơ tằm xuân vì sao nhất định phải đợi đến lúc chết mới có thể hết tận ?

Tịch dương tây hạ, Phó Hồng Tuyết đứng trong tịch dương đằng trước Khổng Tước sơn trang đổ nát, bóng tối lạnh lẽo mờ mịt khắp nơi.

Hắn rút ra một mảnh giấy, đặt trước mộ phần của bằng hữu hắn.

Giấy trắng như tuyết, chữ đen chết chóc.

Đó là bản cáo phó Công tử Vũ, truyền ra khắp thiên hạ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng chấn động khắp thiên hạ.

Bụi lại hoàn bụi, đất lại về đất, người luôn luôn phải chết.

Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời. Bóng tối dần dần dày đặc, màn đêm đã cận kề.

Trong tâm hắn đột nhiên có cảm giác thanh bình, bởi vì hắn biết sau khi màn đêm buông xuống, minh nguyệt lại dâng cao.

Rượu trong chén, chén trong tay.

Công tử Vũ ngồi đối diện song cửa sổ, bên ngoài có thanh sơn thúy cốc, một cây cầu nhỏ bắt ngang dòng suối.

Một bàn tay án trên vai y, mỹ lệ, ôn nhu.

Nàng dịu dàng hỏi:

– Chàng từ hồi này đã quyết tâm chịu làm chuyện như vậy ?

– Đến khi ta chân chính nghĩ ra.

– Nghĩ ra cái gì ?

“Một người sống để làm gì ?” Tay của y cũng nhẹ nhàng án trên tay nàng. “Người sống, chỉ bất quá vì để mình an tâm khoái lạc, nếu cả sinh thú cũng không có, cho dù có thể bảo tồn thanh danh, tài phú, và quyền lực vĩnh viễn, còn có thể dùng làm gì ?” Nàng biết y đã thật sự nghĩ ra.

Hiện tại người khác tuy đều nghĩ y đã chết, nhưng y lại vẫn sống, thật sự sống, bởi vì y đã hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh.

Một người nếu thật sự hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh, cho dù chỉ có thể sống một ngày, cũng đã đủ quá rồi.

– Có thể nói bọn Công Tôn Đồ nhất định không sống lâu.

– Vì sao ?

– Bởi vì ta đã hạ một thứ độc trong tâm chúng.

– Độc ?

– Đó là tài phú và quyền lực của ta.

– Chàng nghĩ bọn chúng nhất định vì tranh đoạt những thứ đó mà chết ?

Y lại cười. Nụ cười càng ôn nhu, càng điềm mật.

Nàng biết tại sao y phải làm như vậy, bởi vì y phải chuộc tội với nàng, trong tâm y mới an tâm và khoái lạc.

Hiện tại tất cả đều đã thành quá khứ.

Y ôm rượu, đối diện trời xanh, lại không hỏi minh nguyệt ở đâu.

Y đã biết minh nguyệt của y ở đâu.

Một gian nhà nhỏ tịch mịch, một nữ nhân tịch mịch.

Sinh hoạt của ả tịch mịch gian khổ, nhưng ả tịnh không oán trời hận đất, bởi vì ả đã an tâm, mình ả có thể dùng lao lực của chính mình để sinh sống qua ngày, đã không còn phải bán thân mình.

Có lẽ tịnh không phải khoái lạc, nhưng ả đã học cách nhẫn nhịn chịu đựng.

Trong sinh mệnh vốn có nhiều chuyện không như ý, vô luận là ai cũng đều nên học cách nhẫn nhịn chịu đựng.

Hiện tại một ngày đã trôi qua, một ngày rất bình đạm.

Ả khiêng giỏ quần áo, bước về phía đầu con lạch nhỏ, ả nhất định phải giặt bộ y phục lam lũ này sạch sẽ, mới chịu nghỉ.

Mái tóc ả cài chùm hoa lài nho nhỏ, đó là thứ hưởng thụ xa xỉ duy nhất của ả, ả cúi đầu nhìn, đột nhiên thấy trong dòng nước trong vắt có in một bóng người.

Một người cô độc, một thanh đao cô độc.

Tim của ả bắt đầu đập mạnh, ả ngẩng đầu lên một chút, thấy bàn chân trắng nhợt.

Tim ả lại cơ hồ lập tức muốn ngừng đập, ả đã lâu rồi không còn hy vọng có một ngày trong đời mình còn có hạnh phúc. Nhưng hiện tại hạnh phúc đã đột nhiên xuất hiện trước mắt ả.

Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trân


Polly po-cket