Old school Easter eggs.
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325240

Bình chọn: 8.00/10/524 lượt.

, hơi nóng trong hồ nóng đằng đằng, bốn bên lan can khắc hoa khảm ngọc, trên lan can còn giắt một bạch bố trường bào dài thượt.

Một người đứng quay lưng về phía hắn trong hồ tắm, da trắng như tuyết, mịn màng như tơ, eo thon thả, mông tròn căng, đôi chân dài thẳng thớm, nhìn giống như một pho tượng bạch ngọc.

Phó Hồng Tuyết nhìn không thấy mặt nàng, chỉ thấy bao nhiêu tóc tai trên đầu nàng đều đã cạo hết, trên đầu còn có vết thẹo hương thụ giới.

Người đang tắm đó không ngờ là một ni cô.

Phó Hồng Tuyết tịnh không phải là chưa thấy qua nữ nhân, cũng không phải là chưa thấy qua nữ nhân lõa thể, nhưng một ni cô lõa thể, hoàn toàn là một chuyện khác.

Thân thể ni cô đó mỹ miều, tuy làm cho hắn mắt nhìn tâm động, nhưng tuyệt không dám nhìn lần thứ hai.

Hắn lập tức chạy ra, qua một hồi rất lâu, hơi thở mới dần dần hồi phục lại như thường.

Trong tâm hắn lập tức có một ý nghĩ kỳ quái:

– Ni cô đó có phải là Minh Nguyệt Tâm ?

Trải qua bao nhiêu đả kích, Minh Nguyệt Tâm rất có thể đã xuất gia làm ni cô, nhưng hắn lại không có dũng khí để quay trở lại chứng thật.

Đến lúc đó, hắn lại thấy một cánh cửa, cánh cửa gỗ điêu khắc hoa lá cũng một dạng, phảng phất cũng không cài then.

Căn phòng này có phải là căn phòng mà hắn nguyên lai trú ngụ ? Hắn hoàn toàn vô phương xác định.

Trong phòng có thể là Minh Nguyệt Tâm, cũng có thể là Trác phu nhân tâm như độc xà.

Một khi đã đến, hắn đương nhiên phải đi vào nhìn coi. Hắn trước hết gõ cửa, không có ai trả lời, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong quả nhiên cũng có đồ ăn, đã đến giờ ăn, vô luận là dạng người nào cũng đều phải ăn.

Một mùi thơm thơm tho tho bốc lên, trong sáu món đồ ăn trên bàn, quả nhiên có cá chiên bột, sườn ram chua ngọt.

Hắn lại đi ra, đi qua vô số vòng rẽ, hắn đã về đến chỗ hắn xuất phát hồi nãy, hắn thở phào một hơi, đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào, đột nhiên “bình” một tiếng, cửa đóng ầm lại.

Thanh âm nữ nhân lạnh như băng từ trong cửa phát ra:

– Ai núp bên ngoài ? Mau đi đi.

Phó Hồng Tuyết giật mình muốn nhảy dựng.

Hắn nghe thanh âm đó, đó chính là thanh âm của Minh Nguyệt Tâm, hắn nhịn không được, hỏi:

– Minh Nguyệt Tâm, là nàng ?

Qua nửa canh giờ, hắn lại báo tên mình, hắn nghĩ Minh Nguyệt Tâm nhất định sẽ mở cửa.

Ai biết được nàng lại lạnh lùng thốt:

– Ta không nhận ra ngươi, ngươi mau đi đi.

Nàng có phải có nỗi khổ bất đắc dĩ gì không ? Có phải bị người canh chừng, không dám nhận hắn ?

Phó Hồng Tuyết đột nhiên dụng lực xô cửa. Cánh cửa gỗ coi vậy mà rất yếu, xô một cái đã mở toang.

Hắn xông vào, một người ngồi trên giường lạnh lùng nhìn hắn, lại không phải là Minh Nguyệt Tâm, là Trác phu nhân.

Nàng xem ra cũng giống như vừa ra khỏi hồ tắm, trên thân thể lõa lồ đã khoác một tấm lụa tơ mềm mại, lụa lấp lánh, làm cho người nàng càng mê hồn hơn. Phó Hồng Tuyết ngẩn người.

Trác phu nhân lạnh lùng thốt:

– Ngươi không nên xông vào đây. Ngươi nên biết ta hiện tại là vợ người khác.

Thanh âm của nàng mường tượng quả nhiên tương tự Minh Nguyệt Tâm. Phó Hồng Tuyết nhìn thẳng nàng, phảng phất muốn nhìn ra bí mật gì đó trên mặt nàng.

Trác phu nhân hỏi:

– Ta đã đem Trác Ngọc Trinh đến cho ngươi, ngươi vì sao còn đến đây tìm ta ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bởi vì ngươi là người ta muốn tìm, ngươi là Minh Nguyệt Tâm.

Trong phòng không có tiếng động, trên mặt Trác phu nhân không có biểu tình, giống như mang mặt nạ.

Có lẽ đây là diện mạo thật của nàng, cũng có lẽ không phải, nhưng những chuyện đó không quan trọng, chỉ cần hắn biết nàng là Minh Nguyệt Tâm, điểm đó mới là quan trọng nhất.

Nàng ngồi bất động, cũng không biết qua bao lâu, chung quy thở dài một hơi:

– Ngươi lầm rồi.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ồ ?

Trác phu nhân điềm đạm thốt:

– Trên thế gian căn bản không có một người giống như Minh Nguyệt Tâm, minh nguyệt vốn vô tâm.

Phó Hồng Tuyết thừa nhận.

Minh nguyệt có tâm, vốn cũng giống như tường vi không có gai, chỉ có trong thần thoại và truyền thuyết mới xuất hiện.

Trác phu nhân thốt:

– Có lẽ ngươi trước đây quả thật đã thấy qua Minh Nguyệt Tâm ở nơi khác, nhưng người đó cũng giống như Thúy Bình lúc trước, đã không còn tồn tại.

Tình xưa khó quên vĩnh viễn gây thống khổ, cũng có lẽ bởi vì nàng biết hắn vĩnh viễn không dám đối diện gương mặt đó nữa, cho nên mới làm ra bộ dạng này, để hắn vĩnh viễn cũng không nhìn ra sự ngụy trang của nàng.

Đến lúc có ánh mặt trời ác độc, nàng thậm chí còn có thể mang tấm mặt nạ luôn luôn cười tươi đó. Sau đó nàng lại chợt thất tung, Minh Nguyệt Tâm cũng vĩnh viễn biến mất, giống như từ đó đến giờ đều không tồn tại.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Chỉ trách ngươi làm sai một chuyện, ngươi không nên giết Trác Ngọc Trinh.

– Người không yêu, làm sao có đố tật ? Người tương kiến chỉ nửa ngày, làm sao có yêu ?

Trên khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết, đã ửng hồng kỳ dị:

– Ngươi giết ả, chỉ vì ngươi hận ta.

Trên mặt nàng, trong mắt đột nhiên dâng đầy vẻ oán hận.

– Người không yêu, làm sao có hận ?

– Minh Nguyệt Tâm vì ngươi mà chết, ngươi lại không nhắc đến nàng, Trác Ngọc Trinh hại ngươi như vậy, ngươi ngược lại l