Polaroid
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325262

Bình chọn: 9.00/10/526 lượt.

n nhìn lại.

Câu nói vừa dứt, tơ bào trên người nàng đã rơi xuống.

Hô hấp của Phó Hồng Tuyết đình đốn, hắn không thể không thừa nhận thân thể nàng đích xác hoàn mỹ vô cùng. Một nữ nhân cao quý, đột nhiên lõa thể trước mặt mình, thứ dụ hoặc đó càng làm cho người ta khó lòng kháng cự.

Nàng đứng lặng ở đầu giường, nhìn hắn:

– Chỉ cần ngươi có thể chiến thắng, tất cả đều thuộc về ngươi, nhưng hiện tại còn chưa được.

Sắc mặt Phó Hồng Tuyết đã ửng hồng. Hắn biết trên thân thể mình đã có biến hóa, hắn biết hắn nhất định cũng đã có chú ý.

Hoàng hôn mỹ lệ, trong phòng an tĩnh, ngập tràn hương thơm ưu nhã bay ra từ trên người nàng.

Hắn vẫn còn là nam nhân.

Nàng lại đã mặc áo, dịu dàng bước đi, ra khỏi cửa, đột nhiên quay đầu cười một tiếng:

– Hiện tại ta còn chưa là của ngươi, nhưng nếu ngươi cần, ta có thể sai người bồi tiếp chàng.

Song thủ Phó Hồng Tuyết nắm chặt lại, đột nhiên hỏi:

– Trác Ngọc Trinh có ở đây không ?

Trác phu nhân gật gật đầu.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Gọi nàng đến đây, đến ngay lập tức.

Trác phu nhân giật mình nhìn hắn, chừng như cả trong mộng cũng tưởng không được hắn lại đề xuất yêu cầu đó.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:

– Ngươi đã có nói qua, chỉ cần ta muốn cái gì, bọn ngươi đều có thể lo cho ta chu đáo.

Trác phu nhân lại cười, trong tiếng cười dâng lên ý tứ quỷ bí không tả được:

– Ngươi vì sao nhất định phải chọn ả ? Ngươi vì sao không chọn Minh Nguyệt Tâm ?

Thân hình Phó Hồng Tuyết đột nhiên cứng đơ.

Trác phu nhân thản nhiên hỏi:

– Ngươi nghĩ không ra nàng còn chưa chết ?

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ta …

Trác phu nhân nói tiếp:

– Ả cũng ở đây, có muốn ta dẫn ả tới không ?

Nàng đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng thốt – Ta biết ngươi không muốn, người ngươi muốn là Trác Ngọc Trinh, ngươi luôn luôn thích thứ nữ nhân đê tiện độc ác như ả.

“Bình” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại. Lúc nàng quày quả bước đi, đã không còn quay đầu trở lại.

Nàng vì sao lại đột nhiên biến thành xung động phẫn nộ như vậy ? Chỉ vì Phó Hồng Tuyết muốn tìm Trác Ngọc Trinh ?

Nữ nhân giảo hoạt lãnh tĩnh, thông thường không giận dữ như vậy.

Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ. Người khác vì trận chiến này mà trả một cái giá rất cao, hắn nếu vì nữ nhân mà phiền não, có phải là quá ngu xuẩn ?

Nhưng hắn vẫn không thể không nghĩ tới Minh Nguyệt Tâm. Nàng nếu quả thật còn chưa chết, lọt vào trong tay đám người đó, tao ngộ có lẽ so với chết còn bi thảm hơn.

Một mình hắn, hắn làm sao mới có thể vạch trần hết mọi bí mật, mới có thể gặp lại Minh Nguyệt Tâm ? Nghĩ đến đó, hắn mới phát hiện mình đã lâu không nghĩ đến nàng.

Đang tự hỏi mình trong căn phòng tối tăm, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

– Ai ?

– Là Trác cô nương, Trác Ngọc Trinh cô nương.

Hai a đầu dẫn Trác Ngọc Trinh tiến vào.

Nàng ăn mặc rất đẹp, trên đầu tóc đen nhánh cắm đầy châu ngọc, áo dài đỏ tươi là đà trên sàn, nhìn không khác gì mỹ nhân Vương Chiêu Quân phụng chỉ cống Hồ.

Hiện tại nàng đương nhiên đã không cần phải làm ra bộ dạng đáng thương khổ sở, nàng lạnh lùng nhìn Phó Hồng Tuyết, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì.

Đám a hoàn đặt lồng đèn xuống, cười cười lẳng lặng bước ra.

Trác Ngọc Trinh đột nhiên lạnh lùng hỏi:

– Ngươi gọi ta đến ?

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.

Trác Ngọc Trinh hỏi:

– Tìm ta để báo thù ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ta tìm ngươi, chỉ vì ta vốn đã có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.

Trác Ngọc Trinh hỏi:

– Hiện tại thì sao ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Hiện tại ta đã không muốn hỏi, cho nên ngươi có thể đi rồi.

Trác Ngọc Trinh hỏi:

– Ngươi không muốn báo thù ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Có nghĩ qua.

Trác Ngọc Trinh hỏi:

– Ngươi cũng không muốn ta lên giường ?

Phó Hồng Tuyết ngậm miệng. Hắn tịnh không trách nàng, nàng nói như vậy, cũng tịnh không làm người ta kinh ngạc.

Một nữ nhân như nàng, nếu biết mình không thể dùng hành động để làm tổn thương người khác nữa, luôn luôn dùng lời nói tàn nhẫn để tấn công người ta. Nàng làm tổn thương người ta, có lẽ chỉ bất quá vì muốn tự bảo vệ mình.

Hắn tịnh không trách nàng, chỉ đột nhiên có cảm giác rất mệt mỏi, chỉ hy vọng nàng mau đi ra. Hắn đột nhiên phát hiện những chuyện khác đều không quan trọng, chỉ có trận chiến sáng ngày mai mới là quan trọng nhất. Hắn nhất định phải đánh bại con người tới giờ phút này còn không ngừng bạt kiếm đó, chỉ có chiến thắng con người đó, hắn mới có thể vạch trần hết mọi bí mật, mới có thể gặp lại Minh Nguyệt Tâm.

Nhưng Trác Ngọc Trinh vẫn còn đứng đó, nhìn hắn chằm chằm, trong mắt dâng đầy nỗi bi ai và oán hận, đột nhiên hỏi:

– Ngươi căn bản vốn không để ta trong tâm, hà tất nhất định muốn ta đến ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Cho dù ta không nên gọi ngươi đến, hiện tại ngươi có thể đi ra như trước được rồi.

Trác Ngọc Trinh thốt:

– Không như trước.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Không như trước ?

Trác Ngọc Trinh đáp:

– Không như trước, không còn như trước …

Nàng chừng như căn bản không nghe Phó Hồng Tuyết hỏi cái gì, miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, nước mắt đột nhiên lăn dài trên má.

Người nàng cũng n