Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325590

Bình chọn: 9.5.00/10/559 lượt.

ủa Giang Ánh Nguyệt đều được ám vệ giám thị, nhưng vì bản thân nàng ta cũng không tự mình đứng ra liên hệ với các cọc ngầm bao giờ, mà đem mọi hiệu lệnh viết ra tờ giấy, rồi bảo Hình Phương Lan bí mật đưa đi, nội dung trong tờ giấy đều được ghi bằng ký hiệu, ngoại trừ người nhận được tờ giấy, thì người khác sẽ không tài nào biết được trong đó viết gì.

Ám vệ không tài nào nắm được những bày bố của nàng ta, chỉ có thể giám thị chặt chẽ mà thôi. Đáng tiếc, trăm cẩn ngàn mật thì vẫn luôn có sơ xuất, căn phòng đó có một phòng ngầm, mà không biết từ lúc nào Vệ Vương đã ẩn mình trong đó, đây chính là điều mà họ không thể ngờ tới được.

Những phòng ngầm ở điện Thái Hòa được xây dựng từ thời của các Hoàng đế Đại Chu, nếu trốn trong phòng ngầm, bên ngoài nếu có người đi vào, mở cửa, thì một cơ quan gắn với khóa sẽ được khởi động, trong phòng ngầm sẽ vang lên tiếng chuông báo động trước, trên cửa phòng ngầm có một lỗ nhỏ, có thể trực tiếp quan sát động tĩnh bên ngoài. Những phòng này được dùng để giám thị, có khi dùng để lẫn trốn, có thể nói là dùng để làm nhiều việc mà không muốn người khác nhìn thấy. Cũng không phải phòng nào của điện Thái Hòa cũng có phòng ngầm, những căn phòng này được xây dựng tùy ý theo ý của từng Hoàng đế Đại Chu, nếu không có được bản đồ chi tiết, thì không ai có thể biết được vị trí chính xác của những căn phòng ngầm này. Tiếc thay, bản đồ của những căn phòng ngầm này đã bị hủy theo Hoàng thất Đại Chu khi kỵ binh Đại Kim công phá hoàng thành.

May là An Thuận đã từng nghe một vị Thái giám già từng hầu hạ Hoàng thất Đại Chu nói qua, vô tình ghi nhớ lại, lúc ám vệ hồi báo về hướng đi của Thái Tử Phi thì ông đột nhiên nhớ ra rồi lên tiếng nhắc nhở, nhờ vậy mà Hoàn Nhan Bất Phá mới có thể đích thân chạy đến.

Dùng áo khoác bọc lấy Âu Dương Tuệ Như đang bàng hoàng mệt mỏi, chiếc áo vẫn không che được hết thân thể nàng, nên Hoàn Nhan Bất Phá liền mạnh mẽ ôm nàng ép vào trong ngực, lồng ngực đau đớn cứ như đang bị ai đó đục khoét tim ra.

“Nha Đầu, không sao nữa rồi, Trẫm đến rồi đây!” Tuy rằng lửa giận và sát khí đang sôi trào trong ngực, nhưng động tác vuốt lưng Âu Dương Tuệ Như của Hoàn Nhan Bất Phá lại êm dịu vô cùng, giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn, có hơi khô rát, như mơ hồ bộc lộ nỗi sợ hãi vô bờ trong lòng hắn ra. Hắn rất sợ sẽ mất đi Tiểu Nha Đầu, khi mở cửa phòng không nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu, thiếu chút nữa hắn đã phát điên ngay lập tức.

“Phụ Hoàng.” Âu Dương Tuệ Như níu vạt áo hắn, nhỏ giọng nức nở, trong giọng nói vẫn còn ẩn chứa nỗi kinh hoàng: “Cuối cùng người cũng đến rồi!” Âu Dương Tuệ Như đã lấy lại bình tĩnh, đưa ngón tay chỉ xuống Vệ Vương đang nằm lật người trên đất, bình tĩnh thuật lại: “Đó là Vệ Vương, ta đã dùng trâm đâm vào yết hầu của hắn.”

Lúc này Hoàn Nhan Bất Phá mới đưa mắt qua, nhìn thấy Vệ Vương nằm trên đất, gương mặt lập tức trở nên thô bạo.

“Phụ Hoàng, hắn sao rồi?” Âu Dương Tuệ Như giật áo Hoàn Nhan Bất Phá, hỏi với giọng vô cùng tỉnh táo.

Nàng vừa mới trãi qua một trận sinh tử, lần lượt niết bàn (*) trong tuyệt vọng, lần lượt ép mình phải trưởng thành hơn, đến bây giờ, nàng cảm thấy nếu bản thân mình giết người, thì lý trí cũng sẽ không thể nào dao động được. Trưởng thành như vậy, nàng hoàn toàn không thể vui vẻ nổi, chỉ cảm thấy bi ai mà thôi, nàng biết, lòng dạ nàng đã bị Giang Ánh Nguyệt đồng hóa phần nào rồi, đã bắt đầu trở nên vô tình và máu lạnh.

(*) Càfé: Niết bàn: mình tra Google thì từ Niết bàn thì thấy từ này là một từ của Phật giáo, mang ý nghĩa gần như sự “giải thoát”, vượt qua mọi đau khổ, thường thì gắn với mấy vị Phật (phần giải thích này rất dài, và cũng rất rắc rối nên mình không đưa vào đây).

Còn ở chỗ này, mình lại cho rằng nó mang nghĩa là “tái sinh”, trong ý “Phượng Hoàng niết bàn”, tức là Phượng Hoàng có thể tái sinh từ đống tro tàn. Đây là quan điểm cá nhân của mình, vì mình thấy ở đây “tái sinh” sẽ phù hợp hơn là “giải thoát”.

Chỉ có diệt trừ Giang Ánh Nguyệt thì thế giới này mới khôi phục lại bình thường! Ta mới có thể trở lại là chính ta! Âu Dương Tuệ Như bỗng nhiên ngộ ra điều đó.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vệ Vương vẫn còn thở.” Một ám vệ kiểm tra mạch đập của Vệ Vương rồi báo lại.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vệ Vương đã hút ngũ thạch tán. Ở đây còn cất giữ rất nhiều bình, vậy đây là phòng ngầm chuyên để Hoàng Đế tiền triều chiêu đãi các vị đại thần đùa vui, dùng mê huyễn dược (gần như ma túy, có thể gây ảo giác) đấy ạ.” Một ám vệ khác vuốt qua chóp mũi Vệ Vương, dùng đấu ngón tay xoa xoa, ngửi qua một chút rồi bẩm lại với giọng điệu chắc chắn.

Ngũ thạch tán cũng giống như hồng hoàn, cũng là một loại thuốc khiến người ta chìm trong ảo giác, cũng sẽ khiến người dùng bị nghiện, rất thịnh hành trong giới quý tộc của Đại Chu. Đại Kim tiêu diệt Đại Chu, đương nhiên sẽ không giẫm vào vết xe đỗ, vì vậy đã đem toàn bộ ngũ thạch tán và hồng hoàn đi tiêu hủy, nghiêm cấm lưu hành cả nước.

Phòng ngầm trong cung, ngũ thạch tán, mọi thứ đều là của tiền triều, Hoàn Nhan Bất Phá suy nghĩ, lại càng thêm khẳng định, Giang Ánh Nguyệt


Polaroid