Insane
Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327400

Bình chọn: 9.5.00/10/740 lượt.

g thể ngờ một vị đạo nhân rõ ràng là bậc chân tu theo đạo Tam Thanh lại có thể có hành vi không khác gì hạng ác nhân. Tiểu Thiên cố quay đầu nhìn lão!

Nó bắt gặp ánh mất kỳ quái của vị đạo nhân, kèm theo đó là một nụ cười nửa miệng :

– Ngư ơi muốn biết ta sẽ làm gì ngư ơi ? Đừng lo, khi đến Huyền Thông Linh Đạo, tự ta sẽ nói cho ngư ơi rõ! Ha…. Ha….

Cùng với âm thanh giọng cười quái dị, Tiểu Thiên bỗng thấy toàn thân chấn động và thần trí liễn mất hết cảm giác!

Một tiếng quát thịnh nộ làm Tiểu Thiên giật mình lai tỉnh :

– Cửu Diệp Tử Linh Thảo sao không còn trong người ngư ơi ?

Mở mắt nhìn, Tiểu Thiên kinh hoảng trước sắc mặt quá dữ tợn của vị đạo nhân!

Đã thế, nó thêm kinh ngạc vì không hiểu sao vị đạo nhân lại cả quyết nó phải là người đang giữ những chiếc lá Cửu Diệp Tử Linh Thảo!

Nó lắc đầu :

– Chỉ có ba chiếc lá và đã bị Hồng Thụ Nhân…

Vị đạo nhân cười gằn :

– Ta không hỏi đến ba chiếc lá đó! Ta muốn hỏi sáu chiếc lá ngư ơi đã ăn mà thôi!

Nó bàng hoàng :

– Đã ăn ? Đạo trưởng làm sao biết…

Vị đạo nhân cau mày:

– Tại sao ta biết, ngư ơi không cần hỏi! Nói mau. Sau khi ngư ơi ăn chúng, ngư ơi đã có những hành động gì ?

Tiểu Thiên càng thêm ngơ ngác :

– Tiểu điệt không hề ăn! Đạo trưởng không chịu hỏi cho minh bạch đã vội đã quyết như thế, phải chăng đây là thái độ đã được Tam Thanh lão Tổ dạy bảo ?

Vi đạo nhân bất ngờ kéo nó ngồi dậy, đưa tay chỉ cho nó thấy một khay gỗ cạnh đó và trên khay là dụng cụ sắc nhọn cha hiểu để làm gì! Vị đạo nhân bảo :

– Ngư ơi đừng quá xem thường ta! Chỉ có bọn Thất Tinh ngu muội mới không biết ngư ơi đã ăn hết sáu chiếc lá Tử Linh Thảo! Riêng ta, cứ qua sắc mặt luôn bừng bừng huyết khí của ngư ơi, ta thừa biết điều gì đã xảy ra! Nếu ngư ơi không nói ra sự thật, những vật dụng này sẽ phanh thây ngư ơi cho dù ta biết sáu chiếc lá Tử Linh Thảo hiện giờ đã không còn nằm trong ngũ tạng của ngư ơi!

Tiểu Thiên kinh hoảng hồn vía :

– Phanh thây? Đạo trưởng nhẫn tâm giết người một cách thê thảm thế sao ?

– Ha…. Ha…. Ha….Đừng nói là nhẫn tâm, cho dù phải làm hơn thế ta vẫn làm, miễn sao ta có thể thu hồi hết những dược lực kỳ diệu từ những chiếc lá Tử Linh Thảo mà ngư ơi đã vồ tình ăn!

Như muốn làm cho Tiểu Thiên phải sợ hãi nhiều hơn, vị đạo nhân cất giọng âm Trầm bảo :

– Ta sẽ phanh thây ngư ơi thành nhiều đoạn! Đặt tất cả vào một chảo to sau đó cho thêm nhiều dược vật vào và nấu ngư ơi đến tan chảy thành nước.

Chờ chúng cô đặc lại, ta sẽ có một loại linh dược cực kỳ trân quý Ha…. Ha….

Kinh tâm táng đởm, Tiểu Thiên kêu la hoảng loạn :

– ác ma! Đạo trưởng là một ác ma, không phải người!

Chỉ có ác ma mới có những ý nghĩ kinh tởm như đạo trưởng!

Chờ cho Tiểu Thiên kêu xong, vị đạo nhân dằn giọng :

– Ngư ơi có đúng nửa ngày để suy nghĩ Hoặc nói rõ tất cả sự thật hoặc sẽ bi ta chế luyện thành linh dược, tùy ngư ơi chọn! Hừ! …

Bung! …

Lão đạo trưởng tà ác bỏ đi sau khi dùng chân xô mạnh vào cửa làm cho gian phòng đang giam giữ Tiểu Thiên chỉ còn lại tiếng ầm vang kéo dài.

Một lúc sau, dù đã dần dần trấn tĩnh nhưng Tiểu Thiên vẫn không hiểu tại sao lão đạo trưởng ma quái đó biết nó đã ăn những chiếc lá Tử Linh Thảo!

Cũng vậy, nó cũng không hiểu tại sao lão đạo trưởng lại quá quan tâm và vì quá quan tâm nên sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào nếu có thể giúp lão thu hồi những chiếc lá kia ?

Cửu Diệp Tử Linh Thảo thật sự quý báu như thế nào ? Sao bọn Thất Tinh cũng có vẻ hớn hở cho dù chỉ chiếm được ba chiếc lá ?

Còn nữa, càng nhớ lại Tiểu Thiên càng hoang mang, nó đã nghe đến những danh xng hết sức lạ tại! Nào là nội lực nguyên dương, nào là mời năm công phu….

Phải chăng đó là những gì quá đỗi cần thiết cho bất kỳ ai muốn luyện võ học ngang bằng với phép tiên ?

Thất Cầm Tuyệt Hoá Khúc là gì ? Cũng là công phu vô học ư ? Người đã có công phu ngoài sức tưởng như vị đạo nhân cớ sao vẫn muốn chiếm đoạt Cửu Diệp Tử Linh Thảo ?…

Cạch!

Cánh cửa bỗng hé mở, đủ cho một người lách vào!

Thoạt nhìn qua đạo bào của người vừa xuất hiện suýt nữa Tiểu Thiên phải kêu lên vì cho rằng lão đạo trưởng khi nãy chỉ dối gạt nó! Lão bảo sẽ cho nó suy nghĩ đúng nửa ngày nhưng với quãng thời gian trôi qua rõ ràng đến một canh giờ còn cha hết nói gì đến nửa ngày gồm những ba canh giờ?

Nhưng kịp nhìn lại vóc dáng nhỏ nhắn của người nọ, hoàn toàn khác với dáng dấp dong dỏng cao của vị đạo nhân ác ma. Tiểu Thiên nhờ đó không kêu toáng lên!

Thay vào đó, nó hỏi :

– Nhân huynh là ai ? Vào đây để làm gì ? Nhân huynh không sợ lão ác đạo phát hiện sao ?

Người nọ giương mắt nhìn nó :

– Thứ nhất, ta là một tiểu đạo sĩ. Tiểu huynh đệ không nên gọi ta là nhân huynh!

Thứ hai , nếu người khi nãy vừa từ trong này bước ra là người được tiểu huynh đệ gán cho mỹ danh “lão ác đạo”, rất tiếc đó chính là sư phụ của ta, tiểu huynh đệ không nên nói như vậy!

Tiểu Thiên ngớ người :

– Lão là sư phụ của nhân huynh! Một ác đạo như lão cũng có đệ tử sao?

Người nọ nhăn mật :

– Đã bảo đừng gọi ta là nhân huynh và cũng đừng gọi sư phụ ta như vậy, sao tiểu huynh đệ cố tình không nghe ?

Tiểu Thiên giận dữ :