
đồ trên bàn tay phải có sáu ngón mà
!
Lão phụ thân chìa bàn tay phải với những chiếc móng dài ngoằng ra hỏi:
– Thanh niên nhân, ngươi xem bàn tay ta có mấy ngón?
Quả nhiên trên bàn tay phải của lão phụ nhân, ngoài năm ngón bình thường,
cạnh bên ngón cái còn mọc thừa ra một ngón nhỏ.
Lý Tồn Hiếu đứng như chôn chân xuống đất, chưa biết nên hành động thế nào.
Lãnh Ngưng Hương chợt lên tiếng:
– Lão nhân gia, nói không đúng !
– Sao lại không đúng, tiểu cô nương ?
– Lão nhân gia đã từng nói mình chừng sáu mươi tuổi, đúng không ?
Lão phụ nhân gật đầu:
– Đúng thế !
Lãnh Ngưng Hương cười nói:
– Đó là điều không đúng. Lão nhân gia mới sáu mươi, vậy hai mươi năm trước
chẳng qua mới chỉ trên dưới bốn mươi tuổi, chỉ là vào bậc trung niên thôi. Nhưng hình
vẽ trên tàng bảo đồ lại là một lão phụ nhân tóc bạc, ít nhất đã sáu mươi tuổi…
Lão phụ nhân cười đáp:
– Cô nương là người thông minh lập luận như vậy cũng đúng. Nếu vậy càng không
phải Cơ bà bà, đúng chứ ? Vì Cơ lão muội còn ít tuổi hơn ta.
– Lão nhân gia nói không sai. Hình vẽ trên tàng bảo đồ không phải Cơ bà bà cũng
không phải lão nhân gia.
Lão phụ nhân lắc đầu:
– Không, cô nương. Chính là ta đấy.
– Nhưng sự thật chứng minh …
– Cô nương, hãy nghe ta hỏi đây. Ngươi nhớ danh hiệu của ta chứ ?
Lãnh Ngưng Hương đáp:
– Là Bạch Phát Đồng Nhan Aâm lão nhân gia.
– Ngươi biết vì sao ta có danh hiệu đó không ?
– Vãn bối nghe truyền ngôn rằng trước đây lão nhân gia có mái tóc bạc nhưng
khuôn mặt xinh đẹp mãi mãi trẻ trung.
– Chính thế ! Bởi vì mái tóc bạc của ta mà người sống sót duy nhất ở Thính Đào
Sơn Trang vì trong đêm tối tưởng ta là một bà già đã vẽ ta thành lão phụ thân.
Lãnh Ngưng Hương ngơ ngác im bặt.
Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh lại nói:
– Vậy là người vẽ trên tàng bảo đồ quả thật là lão nhân gia rồi…
– Thanh niên nhân, năm xưa ở Thính Đào Sơn Trang ngoài gia nhân Hàn trang
chủ còn có sư thư của ông ta Lý phu nhân và vị Lý thiếu gia bây giờ chưa đầy tuổi.
Ngươi chắc là vị Lý thiếu gia đó, ta nói vậy có đúng không ?
Lý Tồn Hiếu mặt trắng bệch lại, run giọng:
– Như vậy hung thủ đêm ấy đột kích Thính Đào Sơn Trang giết gần trăm mạng
người, sau đó còn phóng hỏa thiêu trụi nó thành đống tro tàn quả nhiên đúng là bà
rồi…
– Thì ta đã thừa nhận từ đầu mà …
Lãnh Ngưng Hương nói:
– Lão nhân gia, hai mươi năm trước giết người phóng hỏa, hai mươi năm sau lại tự
nguyện nhận tội lỗi về mình, đó là điều xưa nay chưa từng có.
Lão phụ nhân cười nói:
– Cô nương, việc này vị hôn phu của ngươi nên cảm tạ Miêu Cương Bát Động và
tự cảm ơn mình nữa.
Lãnh Ngưng Hương ngạc nhiên hỏi:
– Câu đó nên hiểu thế nào?
Lão phụ nhân giải thích:
– Nếu không có bọn súc sinh Miêu Cương Bát Động hãm hại ta, giam cầm ta trong
hắc lao mấy chục năm sống trong u tối ngồi tự vấn lương tâm, hối hận vì hành vi lỗi
lầm của mình, lại không được vị hôn phu của ngươi với lòng nhân từ và thần công cái
thế giúp ta thoát khốn khiến ta thấy mình mang nợ quá nhiều thì bây giờ cho dù có tìm
được ta thì ta đâu dễ thừa nhận tội trạng, sẵn sàng đền tội ?
Lý Tồn Hiếu đanh giọng hỏi:
– Thính Đào Sơn Trang đối với bà có cừu hận gì ?
– Nếu có cừu hận thì ta đã không bị lương tâm dày vò suốt mấy chục năm. Ta đã
từng nói là mình bị người khác mê hoặc, bị mua chuộc và hồ đồ mà mắc phải lỗi lầm.
Lãnh Ngưng Hương lại hỏi:
– Ai mê hoặc, ai đã mua chuộc lão nhân gia ?
Lão phụ thân đáp:
– Thì chính kẻ vừa rồi đã định giết ta để diệt khẩu đó !Thấy tình hình bất lợi đã
lén trốn đi…
– Phu thê Hàn Tinh chủ nhân ?
– Phải ! Tuy kẻ ra mặt mua chuộc cám dỗ ta là phu thê họ Ôn, nhưng theo ta biết
thì đằng sau đôi phu thê quái vật đó còn có một kẻ chủ mưu khác. Muốn biết hắn là ai
thì chỉ hỏi phu thê chúng mới biết được.
Lãnh Ngưng Hương nhìn Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu hoành ngược đôi mày kiếm, bước tới gần lão phụ nhân.
Bà ta bình tĩnh nói:
– Thanh niên nhân, ta đã nguyện hiện thân tức chấp nhận đền tội cho lỗi lầm hai
mươi năm trước của ta. Người của Miêu Cương Bát Động đã bị ta giết sạch rồi, lòng nay
hoàn toàn thanh thản không còn vướng bận gì nữa. Thế gian này đối với ta không còn
gì lưu luyến. Tuy nhiên món nợ kia ta sẽ giúp ngươi đòi thêm một lần nữa, cũng là món
nợ mà phu thê chúng phải trả cho ta chịu cảnh bi thảm suốt hai chục năm…
Dứt lời liền phóng mình lao vút đi như cơn gió, chớp mắt đã không thấy đâu.
Lý Tồn Hiếu định truy theo nhưng Lãnh Ngưng Hương đã ngăn lại:
– Bà ta sẽ quay lại, chàng đừng tìm vô ích. Bạch Phát Đồng Nhan Âm Ngọc Kiều
danh đầu không nhỏ, tất biết giữ lời.
Lý Tồn Hiếu nhìn theo hướng Aâm Ngọc Kiều vừa đi khuất, đứng trầm mặc một lúc
rồi thong thả bước tới trước giường kiệu Cơ bà bà, chắp tay cúi đầu nói:
– Cơ lão nhân gia, Lý Tồn Hiếu lỗ mãng với lão nhân gia, xin chịu tội !
Cơ bà bà sửng sốt hỏi:
– Ngươi có tội gì đối với ta?
Lý Tồn Hiếu đáp:
– Phàm chuyện gì đều phải hiểu rõ tình lý, vãn bối chưa biết giữ lễ nghĩa đúng
mực với lão nhân gia.
Cơ bà bà lắc đầu, cảm động nói:
– Ta không ngờ ngươi cương trực và biết lễ phép đến như