Snack's 1967
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327083

Bình chọn: 7.00/10/708 lượt.

i cho là ta tin lời ngươi sao ?

– Vãn bối nói thực tình. Nếu bà bà không tin thì cứ hỏi Lệnh Hồ cô nương, cũng

nên hỏi thẳng Tiểu Thuý trước mặt mọi người ở đây…

Hàn Tinh phu nhân lại chen lời:

– Hai kẻ đó vốn đã rắp tâm theo ngoại nhân, bội phản sư môn đương nhiên nói

theo chủ ý của ngoại nhân rồi !

Lãnh Ngưng Hương không thèm để ý nói tiếp:

– Thực ra vãn bối cho rằng Cơ bà bà tin hay không cũng chưa quan trọng lắm…

– Vì sao ?

– Vãn bối vừa nói Lý Tồn Hiếu tìm đến Miêu Cương là vì một nguyên nhân khác,

chính việc đó mới quan trọng.

– Việc gì ?

– Sao Cơ bà bà không hỏi chàng đó ?

Cơ bà bà quay sang Lý Tồn Hiếu:

– Tiểu hậu sinh, ngươi nói đi !

Lý Tồn Hiếu thở phào một hơi mới nói:

– Chính bà bà cũng đã biết, trên tàng bảo đồ không những vẽ địa thế núi mà còn

vẽ một hình người.

– Ta có thấy, đó là hình một lão phụ nhân, nhưng sao ?

– Cơ bà bà có lưu ý rằng hình lão phụ nhân đó trên bàn tai phải có tới sáu ngón

không ?

Cơ bà bà ngẩn người hỏi:

– Cái đó thì ta không để ý. Nhưng chi tiết này có ý nghĩa gì ?

– Tôi sẽ nói với Cơ bà bà…

Chàng hít sâu vào một hơi, đôi mắt lấp lánh hàn quang nhìn thẳng vào Cơ bà bà,

chậm rãi nói:

– Bức tàng bảo đồ vốn được giấu trong đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương vốn là vật

của cố trang chủ Hàn Thế Kiệt của Thính Đào Sơn Trang ở Quân Sơn giữa Động Đình

Hồ. Hai mươi năm trước vào một đêm Thính Đào Sơn Trang gặp nạn, gần trăm người

già trẻ đều bị giết một cách thảm khốc, chỉ có một người bị trọng thương may mắn

thoát chết. Người này giấu được đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương mang đi, sau đó vẽ

hình lão phụ nhân lên bức tàng bảo đồ. Tôi cho rằng vị đó đã nhận ra hung thủ sát hại

trăm người của Thính Đào Sơn Trang đã vẽ lại với mục đích lưu cho bằng hữu hoặc hậu

thế của Hàn trang chủ biết cừu nhân. Lúc đó ở Kim Hoa khi tôi giao tàng bảo đồ bị bà

bà xuất thủ đột kích tôi mới nhận ra bàn tay phải của bà bà có tới sáu ngón…

Cơ bà bà biến sắc hỏi:

– Lúc đó ngươi phân thần mà thụ thương là vì thế ư ?

– Không sai !

– Ngươi cho rằng lão phụ thân được vẽ trên tàng bảo đồ chính là ta?

Lý Tồn Hiếu trầm tĩnh nói:

– Việc này rất trọng đại, tôi không dám khẳng định khi chưa đủ chứng cớ. Bởi thế

sau khi trị thương xong tôi quyết tìm bà bà cho tới tận Miêu Cương này để hỏi trực diện

bà bà.

Hàn Tinh phu nhân chợt cười gằn nói:

– Đó mới là sự hoang đường ! Trên đời này đâu phải chỉ một người ở bàn tay phải

có sáu ngón ? Chỉ dựa vào hình người trên tàng bảo đồ mà chỉ đích danh người ta… Cơ

bà bà thân phận thế nào ? há để hắn tùy tiện ngậm máu phun người ?

Lãnh Ngưng Hương ngắt lời:

– Ôn phu nhân nói năng cho thận trọng ! Bà không nghe thấy sao? Chàng đã nói

việc này rất hệ trọng, không dám khẳng định nếu chưa đủ chứng cớ. Chàng chỉ hỏi trực

diện chứ đâu chỉ đích danh ?

Hàn Tinh phu nhân phản bác:

– Thế sao không chờ tìm đủ chứng cớ rồi hãy hỏi ? Cơ bà bà thân phận thế nào

lại chịu để người khác làm hoen ố uy danh của mình bằng một sự hoài nghi vô cớ?

Đừng nói hình người trên tàng bảo đồ không phải Cơ bà bà mà cho dù đúng thì ngươi

có thể làm gì được chứ ?

– Việc rất hệ trọng, Ôn phu nhân nói năng hãy cẩn thận !

– Ta nói thế đó ! Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh là một nhà. Ta nói cũng như Cơ bà bà

nói.

Lãnh Ngưng Hương nhìn sang Cơ bà bà chờ xem phản ứng.

Lời nói khích của Hàn Tinh phu nhân rất trúng đích khiến Cơ bà bà càng nổi

giận, nhìn Lãnh Ngưng Hương và Lý Tồn Hiếu thách thức:

– Không sai ! Ôn phu nhân nói cũng như ta nói, thế là rõ tất cả rồi !

Lý Tồn Hiếu nhíu chặt đôi mày nói:

– Vậy là Cơ bà bà thừa nhận ?

Hàn Tinh phu nhân cướp lời:

– Thế thì sao?

Lãnh Ngưng Hương cười nhạt nói:

– Ôn phu nhân ! Đây là bà rắp tâm ly gián hay chính bà cố ý xui nguyên giục bị,

đánh lận trắng đen với dã tâm quá rõ ? Lãnh Nguyệt Môn với chúng ta xảy ra tranh

chấp đối với Hàn Tinh Môn của các ngươi sẽ có lợi lắm mà ! Khi đó Hàn Tinh Môn sẽ

độc chiếm kho báu hay Cơ bà bà sẽ thay đổi chủ ý đem tôn nữ gả cho quý tử của bà ?

Hàn Tinh phu nhân giận đến tím mặt, run giọng nói:

– Bà bà nghe rồi đấy ! Chẳng lẽ bà bà có thể dung thứ cho hai kẻ tiểu bối chưa

ráo máu đầu đó cuồng ngạo coi chúng ta chẳng ra gì?

Cơ bà bà tóc tai dựng đứng, ánh mắt phát xạ xanh lè rất đáng sợ nghiến răng nói:

– Ta thân phận thế nào, há có thể dung tha cho chúng dám vô lễ làm càn trước

mặt ta ? Lý Tồn Hiếu quyến rũ tôn nữ ta, Lãnh Ngưng Hương dụng độc giết hại cháu rễ

ta. Hai món nợ đó bây giờ cùng tính ! Người đâu ! Giết chúng cho ta !

Bốn tên trung niên tỳ nữ được lệnh nhảy phắt ra, kiếm lăm lăm trong tay.

Xem ra cuộc huyết chiến đã châm ngòi.

Vào thời điểm quyết tử đó, đột nhiên vang tới một tràng cười quái dị.

Trong chớp mắt, một nhân ảnh màu vàng như tia chớp vụt đến đáp xuống ngay

giữa Lý Tồn Hiếu và Lãnh Nguyệt Tứ Tỳ.

Đó là một lão phụ nhân mình khoát một tấm da báo, người gầy đét chỉ còn da

bọc xương, mái tóc bạc rối tung xổ xuống tận thắt lưng, hai hố mắt hõm sâu, lưỡng

quyền nhô cao lên nhọn hoắt, cả bộ mặt chẳng khác gì một chiếc đầu lâu !

Những móng tay của lão phụ