Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326882

Bình chọn: 8.00/10/688 lượt.

nhân dài tới mấy tấc, bàn chân không mang giày

dép gì. Tấm da báo khoát trên người máu tươi còn nhỏ giọt, hẳn bà ta mới giết được và

vừa lột da xong, thậm chí máu nhuộm khắp người đỏ lòm từ vai trở xuống.

Nhìn lão phụ nhân đáng sợ đến nổi ngay cả Lãnh Nguyệt Tứ Tỳ kiến đa thức

quãng, xông pha rong ruỗi khắp giang hồ cũng phải phát hoảng lùi lại.

Tiểu Thúy hét lên một tiếng, vội vàng nấp sau lưng Lãnh Ngưng Hương.

Lão phụ nhân từ đôi môi khô héo biểu lộ giống như nụ cười, nhìn Tiểu Thúy nói:

– Tiểu cô nương, chính ta không muốn gặp ngươi, ngươi lại đòi được gặp ta. Nay

ta đã tới đây, tại sao ngươi lại hoảng sợ đến thế ?

Tiểu Thúy nghe vậy thì ngơ ngác thốt lên:

– Lão nhân gia… đấy ư ?

Lão phụ thân đáp:

– Phải ! Thế ngươi cho là ai chứ ? Trên đời này còn có ai đáng sợ hơn ta nữa chứ ?

Thật ra ngươi không nên sợ ta mới đúng. Chính bọn này mới đáng sợ !

Nói xong bà đưa những ngón tay chỉ vào Hàn Tinh phu nhân nói tiếp:

– Đừng thấy vẻ ngoài nó kiều diễm như thế, phong lưu đài các như thế, sắc nước

hương trời như thế mà lầm. Thực tế lòng dạ nó còn độc địa hơn, dễ sợ hơn ta nhiều lần.

Lãnh Ngưng Hương gật đầu:

– Lão nhân gia nói rất đúng.

Hàn Tinh phu nhân quát lên:

– Mụ điên kia ! Ngươi là ai mà dám …

Lão phụ nhân ngắt lời:

– Dám gì chứ ? Ôn phu nhân ! Người khác thì sợ ngươi nhưng ta thì không sợ đâu !

Ngươi khác không biết ngươi nhưng ta lại quá rõ ! Ngươi quên ta rồi sao ? Hãy nhớ xem,

Bạch Phát Đồng Nhan Âm Ngọc Kiều…

Lãnh Ngưng Hương sửng sốt.

Hàn Tinh phu nhân kếu lên thất thanh:

– Thế nào ? Ngươi… người… ngươi là… Aâm đại thư ?

Lão phụ nhân cười khùng khục nói:

– Ngươi không ngờ ta vẫn còn sống chứ gì? Aâm Ngọc Kiều hiệu xưng là Bạch Phát

Đồng Nhan nay bạch phát vẫn như xưa, chỉ không mềm mại bằng lúc trước, còn đồng

nhan, hừ có thể nói dung mạo hiện giờ của ta là được phu thê ngươi ban tặng đấy !

Chỉ thấy Hàn Tinh phu nhân khẽ nói mấy tiếng, lập tức Hàn Tinh Tứ Sứ đồng

thời xuất thủ nhằm lão phụ nhân đánh ra đồng thời tám chưởng, uy lực thật kinh nhân.

Lãnh Ngưng Hương vội nói:

– Lão nhân gia cẩn thận ! Có người tập kích !

Lão phụ nhân cười đáp:

– Đa tạ cô nương ! Lão thân vẫn chưa mù chưa điếc. Bọn nhãi nhép đó chưa thể

thương được ta đâu ! Cút !

Dứt lời hai tay đưa chếch ra.

Tám chưởng của Hàn Tinh Tứ Sứ hợp lực chợt tiêu biến đâu mất, tiếp đó không

thấy có luồng kình lực nào phản lại, thế mà cả bốn tên Hàn Tinh Tứ Sứ bị bốc ngược

lên cao tới bốn năm tượng, cùng rú lên thê thảm rồi rơi bình bịch xuống đất tới tận bìa

rừng, máu miệng máu mũi trào ra nằm bất động.

Công lực lão phụ nhân thật ghê gớm, chỉ một chiêu đủ trấn động toàn trường.

Bà ta lại cười khùng khục nói:

– Ôn phu nhân ! Ngươi định ra lệnh giết ta diệt khẩu đó ư ? hừ ! đâu phải chuyện

dễ dàng !

Cơ bà bà chợt đứng dậy trên giường.

Lão phụ nhân nói:

– Cơ lão muội ! Ta thành danh trước ngươi, tuổi tác cũng lớn hơn ngươi một chút

nên cũng đáng gọi ngươi một tiếng lão muội. Ngươi là người biết người xét việc, cớ sao

lại nghe giống tiểu nhân kia xúc xiểm ? Việc này quan hệ tới huyết hải thâm cừu, cũng

quan hệ đến sự tồn vong của cả môn phái Lãnh Nguyệt, làm sao lão muội khinh suất bị

người lợi dụng thừa nhận một cách tùy tiện như thế ?

Bấy giờ phu phụ Hàn Tinh phu nhân cùng nhi tử và Hàn Tinh Bát Vệ im hơi lặng

tiếng len lén lùi vào rừng, không đếm xỉa cả đến bốn thi thể của Hàn Tinh Tứ Sứ.

Lãnh Ngưng Hương nhận ra liền nói:

– Chúng lủi mất rồi…

Lão phụ nhân xua tay:

– Cô nương cứ kệ chúng đi dù sao chúng cũng không thể ra khỏi Miêu Cương này

được đâu ! Hãy nghe ta nói hết đã !

Lãnh Ngưng Hương đành nín lặng.

Lão phụ nhân nhìn Lý Tồn Hiếu nói:

– Thanh niên nhân, ngươi là người thông minh mà sao vẫn hồ đồ như thế ? Nếu

không phải ta nấp trong rừng nghe hết câu chuyện thì ngươi đã đổ oan cho người tốt rồi

! Ngươi sẽ xung đột với Lãnh Nguyệt Môn một cách vô nghĩa lý…

Lý Tồn Hiếu vội hỏi:

– Lão nhân gia nói thế tất chỉ bằng người được vẽ hình lên tàng bảo đồ không

phải Cơ bà bà, đúng vậy không ?

Lão phụ nhân gật đầu:

– Vốn dĩ không phải Cơ lão muội mà.

– Có vẻ như lão nhân gia biết người đó là ai…

– Đâu chỉ biết? Ta với người đó theo nhau như bóng với hình, biết đến tận chân tơ

kẽ tóc !

Lý Tồn Hiếu thấy tim mình đập rộn lên hỏi dồn:

– Xin lão nhân gia hãy nói, người đó là ai vậy ?

– Nếu ta không nói thì đã không hiện thân ! Thanh niên nhân, người được vẽ lên

tàng bảo đồ chính là lão thân đây !

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt.

Lý Tồn Hiếu hết sức bất ngờ, hỏi lại:

– Người được vẽ trên tàng bảo đồ chính là lão nhân gia?

Lão phụ nhân gật đầu:

– Không sai ! Chính là ta đây ! Các ngươi chắc vẫn nhờ ta đã kể rằng ta vốn là

người Trung Nguyên. Năm xưa do nông nổi mà phạm phải sai lầm mới chạy đến Miêu

Cương. Việc sai lầm ấy là do bị người khác lợi dụng xui giục, hay đúng hơn là mua

chuộc, tham gia hành hung ở Thính Đào Sơn Trang hai mươi năm trước…

Toàn trường lặng phắt.

Hồi lâu Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh hỏi:

– Lão nhân gia, người được vẽ trên tàng bảo


Duck hunt