XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328520

Bình chọn: 8.00/10/852 lượt.

ầm chiếc ngân châm, xuất thủ giải huyệt đạo cho ca nhi, chờ thị ngồi

dậy mới huơ mũi ngân châm trước mặt nói :

– Đối với hạng giảo hoạt như ngươi thì không cần phải khách sáo. Mau nói đi,

đừng để ta dùng mũi ám khí có tẩm độc này chọc vài chỗ lên mặt ngươi !

Ca nhi vẫn không chịu bỏ thói xảo trá, lúng liếng cặp mắt ngậm tình nói :

– Có lẽ trong số người nhẫm tâm trong thiên hạ thì Triệu công tử đứng đầu !

Triệu Ngọc Thư lạnh giọng :

– Đừng càn rỡ nữa ! Nói mau, Cơ bà bà đi đâu ?

– Nói rồi, tôi đã nói không biết thì sao bây giờ có thể biết được ? Triệu công tử !

Ngài dù có đâm…

– Ngươi tưởng ta không dám sao ?

Dứt lời đâm mũi châm tới.

Lý Tồn Hiếu vội xuất thủ ngăn lại nói :

– Triệu công tử, thôi đi !

– Lý huynh, nó muốn lấy mạng huynh sao lại bảo thôi chứ ?

– Cho dù thế nào thì cô ta cũng là nữ lưu.

Triệu Ngọc Thư cười gượng :

– Lý huynh thật là người nhân hậu ! Thôi được, huynh đã muốn tha thì tiểu đệ đâu

dám không tuân ?

Nòi xong buông ca nhi lùi lại.

Lý Tồn Hiếu nhìn cô ta nói :

– Cô nương có thể đi !

Ca nhi duỗi chân tay rồi cười nói rất tự nhiên :

– Không hề gì ! Chân trái tê liệt rồi, nhưng tôi còn chân phải, chỉ không biết là Lý

gia muốn tha cho tôi thật sao ?

– Cô nương cứ việc đi, không ai ngăn trở nữa !

Ca nhi chống tay ngồi thẳng dậy nhìn sâu vào mắt Lý Tồn Hiếu hồi lâu mới nói :

– Đa tạ Lý gia. Nếu biết lão thần tiên ở đâu, tôi sẽ nói cho ngài.

Rồi bước xuống giường quay sang Triệu Ngọc Thư, trên môi vẫn giữ nụ cười bất

tuyệt:

– Triệu công tử, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau. Phần ân tình của ngài tôi cũng

sẽ đền đáp cẩn thận !

– Hừ ! Ngươi mà cũng xứng !

– Tôi không đến nỗi mãi mãi là đồ vô dụng, phải vậy không ?

Nói rồi lê chân khập khiễng ra khỏi phòng.

Lý Tồn Hiếu nhìn Triệu Ngọc Thư nói :

– Triệu công tử trượng nghĩa mà tương trợ khiến tôi vô cùng cảm kích. Nhưng

cũng vì thế mà công tử phải chuốc lấy phiền phức, tôi lại rất áy náy.

Triệu Ngọc Thư cười hô hô hỏi :

– Lý huynh cho rằng tiểu đệ sợ Lãnh Nguyệt Môn ư ? Nếu sợ thì đã không dây vào

cô ta rồi ! Lý huynh đừng oán tiểu đệ nói thẳng câu này, lòng người trên giang hồ hiểm

ác, Lý huynh đối với người khoan hậu vậy nhưng chưa chắc họ đã đáp lại huynh như

thế đâu. Rất có thể phải chịu nhiều thiệt thòi khác.

Lý Tồn Hiếu chắp tay nói :

– Đa tạ công tử đã chỉ giáo.

Triệu Ngọc Thư chợt quay sang Tư Đồ Lan cười hỏi :

– Lan muội chẳng phải định tới đây để chiêm ngưỡng thứ bảo vật gì đó của Lý

huynh mà ? Bây giờ nên đến lúc rồi !

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Triệu công tử muốn chỉ …

Triệu Ngọc Thư cười gượng gạo :

– Nghe nói Lý huynh có được một đôi Huyết kết ngọc uyên ương nên Lan muội

đến đây muốn khai nhãn giới, chẳng hay …

– À… thì ra Triệu công tử muốn nói về đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương…

Tư Đồ Lan mãi đến lúc này mới lên tiếng :

– Mới chỉ gặp lần đầu, tôi biết rằng như thế là mạo muội…

Lý Tồn Hiếu cười lắc đầu :

– Triệu công tử nói rất đúng, chúng ta mới gặp lần đầu nhưng cũng coi là thâm

giao, Tư Đồ cô nương xin đừng khách khí.

Rồi lấy ra trong túi một đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương nhỏ bằng thạch ngọc

được gia công vô cùng tinh xảo.

Triệu Ngọc Thư trong đôi mắt thoáng qua một ánh dị dạng, cười nói :

– Qua đây tiểu đệ hiểu Lý huynh thêm một bậc. Lý huynh hào phóng trong đời

tiểu đệ chưa từng gặp…

– Chỉ là một đôi ngọc thạch, có gì đáng phải hẹp hòi ?

Tư Đồ Lan mân mê con chim nhỏ trên tay ngắm không chán mắt.

Triệu Ngọc Thư nói :

– Lan muội cho huynh được khai nhãn giới một chút !

Rồi giằng lấy đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương lật qua lật lại xem một lúc mới nói :

– Lý huynh, tiểu đệ nghe nói đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương này được gọi là bảo

vật hình như không phải chỉ vì giá trị của chính bản thân vật này…

Hỏi câu đó, đương nhiên Triệu Ngọc Thư biết rõ giá trị thật của Huyết Kết Ngọc

Uyên Ương là ở đâu.

Lý Tồn Hiếu không chút giấu giếm, gật đầu đáp :

– Đúng thế ! Trong mỗi con có chứa nửa bức tàng bảo đồ.

Triệu Ngọc Thư ngạc nhiên hỏi :

– Sao tiểu đệ không thấy mạnh địa đồ ở đâu cả ?

– Vì tôi đã lấy ra rồi.

Triệu Ngọc Thư à một tiếng nói :

– Chẳng trách gì…

Chẳng hay ý đầy đủ của câu đó là chẳng trách gì không thấy hay chẳng trách gì

Lý huynh hào phóng như thế, chỉ mình y biết mà thôi.

Triệu Ngọc Thư trả lại đôi uyên ương cho Tư Đồ Lan.

Cứ theo vẻ mặt của thiếu nữ thì hình như cô ta không cần gì quan tâm đến giá trị

thật của Huyết Kết Ngọc Uyên Ương là ở đâu mà chỉ bị cuốn hút bởi nghệ thuật tinh

xảo của người thợ đã tạo ra đôi chim nhỏ này, nhìn không rời mắt.

Lý Tồn Hiếu nói :

– Nếu cô nương thích nó thì tôi xin dâng tặng.

Tư Đồ Lan ngước mắt lên hỏi :

– Lý huynh nói gì ?

Lý Tồn Hiếu nhắc lại :

– Nếu cô nương thích đôi Huyết Kết Ngọc Uyên Ương thì tôi xin dâng tặng.

Tư Đồ Lan lộ nét vui mừng nói :

– Cái đó… như thế sao được ? Làm sao Lý huynh…

– Tôi giữ nó cũng vô ích thôi. Hơn nữa nếu cô nương giữ nó thì thích hợp hơn tôi

nhiều…

Thiều nữ có phần ngại ngần, nhưng không giấu được sự thích thú :

– Nếu vậy… tôi xin đa tạ !

– Cô nương giữ nó hợp hơn