Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328600

Bình chọn: 8.00/10/860 lượt.

ng ca nhi thừa lúc mọi người nhốn nháo đã lặng lẽ lủi vào sau rèm cửa biến

mất. Hiển nhiên Lý Tồn Hiếu cũng biết nhưng chàng không có phản ứng gì, chỉ cúi

xuống cầm lên một mảnh chén vỡ vẫn còn mấy giọt rượu đưa lên cho tên tráng hán bảo

:

– Uống đi !

Hiển nhiên hắn bây giờ đâu còn khẳng khái như ttước nữa, mặt tái mét lại, bước

giật lùi về chỗ.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Lần sau chớ đường đột thế ! Tốt nhất trước hết biết rõ chuyện gì đã !

Rồi thả mảnh chén xuống đất trở về bàn mình.

Tửu khách cũng ngồi xuống, nhưng chỗ này chỗ kia chụm đầu rỉ tai phần phần

bàn tán.

Chợt có một lão gầy gò đi tới bàn Lý Tồn Hiếu cúi người lúng túng nói :

– Vị khách quan, có chuyện gì thế ? Chúng mạo phạm đến ngài ư ?

Lý Tồn Hiếu hỏi :

– Lão trượng là…

Lão đầu vội đáp :

– Lão hủ là quản lý trong tiểu hiệu.

Lý Tồn Hiếu cười nói :

– Thì ra thế… Không có gì đâu, chỉ là tôi uống hơi nhiều rượu nên thiếu tự chủ.

– Nếu chúng mạo phạm đến ngài thì cứ nói ra, lão hủ sẽ lập tức bảo chúng bồi tội

trước ngài…

Lý Tồn Hiếu cười lắc đầu :

– Lão trượng, chẳng cần đâu ! Cô ta đã đi rồi !

Lão đầu ngơ ngác hỏi :

– Đi rồi ư ? Sao dám…

– Lão trượng nếu không tin thì cứ vào xem !

Lão đầu gầy gò vội nói :

– Dạ… dạ… lão hủ sẽ vào xem ! Lão hủ sẽ vào xem !

Rồi lật đật bỏ vào trong cửa.

Chỉ một lát sau, lão vén rèm bước ra, vẻ mặt hớt hãi sợ sệt đi tới bàn Lý Tồn

Hiếu.

Chàng cười hỏi :

– Thế nào ? Cô ta còn trong đó không ?

Lão đầu ỉu xìu đáp :

– Đi rồi ! Đi rồi ! Nó… nó đi thật rồi ! Nó đi thì không sao, nhưng chỉ khổ lão già

ngu ngốc này thôi !

Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên hỏi :

– Làm khổ lão trượng ư ? Sao vậy ?

Lão đẩu cười thểu não đáp :

– Cô ta vốn là ca nhi tự giới thiệu từ nơi khác đến, đã thỏa thuận với lão hủ sẽ ở

đây ca một tháng với tiền công năm mươi lạng bạc. Lão hủ trả trước cả năm mươi lạng

rồi, thế mà mới ca được ba ngày đã bỏ chạy làng, bây giờ lão hủ biết ăn nói thế nào

với chủ hiệu đây ?

Lý Tồn Hiếu trầm ngâm một lúc rồi hỏi :

– Lão trượng, vị cô nương đó từ đâu đến ?

– Chính cô ta tự mình tìm đến đây, bảo mình vốn là ca kỹ ở Tô Châu đến Kim

Hoa tìm người thân nhưng không gặp định ở lại tiểu hiệu ca một tháng để thu nhập

thêm, đâu ngờ… Aøi, chỉ tại lão hủ hồ đồ, bây giờ dù có dốc hết tiền dành dụm suốt đời

cũng không đủ đền.

Lý Tồn Hiếu lấy trong người ra một thỏi vàng mỏng đặt lên bàn nói :

– Lão trượng, cũng vì tôi mà vị cô nương đó bỏ đi nên không thể để lão trượng

phải chịu thiệt hại. Thỏi vàng này đáng giá năm mươi lạng đấy, xin lão trượng cầm lấy

!

Lão đầu tròn xoe mắt nói :

– Cái đó… sao được ? Lão hủ đâu dám…

Lý Tồn Hiếu giúi thỏi vàng vào tay lão đầu :

– Lão trượng cứ cầm lấy, đừng từ chối nữa !

Lão đầu mắt rướm lệ, cúi mình thật thấp thiên ân vạn tạ rồi cất nén vàng, còng

lưng quày quả bước đi.

Tửu khách đều chú mục nhìn Lý Tồn Hiếu, có người ngưỡng phục nhưng cũng có

kẻ chế nhạo.

Lý Tồn Hiếu không để tâm, dùng một ít thức nhắm, uống thêm mấy chén rượu

nữa rồi để lên bàn ít bạc vụn, đứng dậy rời khỏi tửu lầu.

Nhưng trước khi ra cửa, chàng đánh mắt về phía đôi nam nữ mỹ lệ nhưng bàn

trống không, chẳng biết họ đã bỏ đi từ lúc nào.

Ra khỏi tửu lâu, chàng lững thững dọc phố, mắt lơ đãng nhìn xa mã và hành

nhân chen chúc.

Đêm đã khuya, đành trú lại ở Kim Hoa Thành thôi.

Chàng rẽ vào một khách điếm có biển hiệu ghi là Tụ Anh.

Tụ Anh khách điếm có hai lối vào hậu viện.

Lý Tồn Hiếu vào cửa góc trái thuê một gian thượng phòng ở góc phía bắc sát hậu

viện.

Chàng vừa rửa mặt xong, vừa uống trà vừa suy nghĩ miên man thì chợt nghe bên

ngoài có âm thanh lạ.

Chàng hiểu ngay chuyện gì, nhíu mày nói :

– Vị nào bên ngoài xin vào phòng nói chuyện.

Ở hậu viện có tiếng sang sảng trả lời :

– Khách không mời đến thăm vào lúc đêm khuya thế này, xin các hạ lượng thứ

cho !

Lý Tồn Hiếu liền mở cửa bước ra.

Vừa thấy khách, chàng chợt sửng sốt.

Giữa hậu viện cách cửa phòng chàng chừng bốn năm bước có hai người đứng sát

vai nhau, một nam một nữ.

Nam bận thanh y, nữ bận lục y, chính là đôi thanh niên nam nữ tuyệt mỹ mà

chàng đã thấy trong Kim Hoa Đệ Nhất Lâu.

Trong tay bạch y khách còn cắp một người, chính là nàng ca nhi.

Lý Tồn Hiếu chỉ tay vào phòng nói :

– Nếu hai vị có nhã ý thì xin mời quá bộ vào phòng !

Nói xong tránh đường cho khách.

Bạch y khách và vị mỹ cô nương không khách khí cứ sát vai nhau đi vào phòng.

Bạch y khách đặt ca nhi xuống đất, cười nói :

– Mạo muội đến làm phiền, không tiện đến tay không nên có một lễ vật nhỏ, xin

các hạ vui lòng nhận cho.

Lý Tồn Hiếu ôm quyền nói :

– Đa tạ hai vị, xin mời ngồi !

Ba người cùng ngồi xuống bàn.

Vị thiếu nữ diễm lệ cứ dán mắt nhìn Lý Tồn Hiếu khiến chàng trở nên lúng túng.

Kể cũng phải thôi, nếu so với bạch y thiếu niên tuấn mỹ kia thì chàng còn hơn tới

ba phần.

Chàng tránh ánh mắt của thiếu nữ, mở lời :

– Trước hết xin được thỉnh giáo.

Bạch y khách cười đáp :

– Không dám ! Tôi họ Triệu, còn vị cô nương này là hồng phấn tri kỷ, tên là Tư

Đồ Lan.

Lý Tồn Hiếu hơi bất ngờ sững ra một lúc mới nói :

– Nguy


Teya Salat