
n Phi Khanh nói :
– Chỉ cần mau rời khỏi đây, còn đi đâu cũng được, hai muội xem thế nào tiện là
được.
Lệnh Hồ Dao Cơ ngập ngừng :
– Làm thế chỉ e phiền đến muội …
Lãnh Ngưng Hương vội nói :
– Có gì mà phiến chứ ? Thư thư lại khách khí rồi ! Phi Thúy Cốc cũng như nhà của
thư thư, chỉ sợ thư thư chê bỏ mà thôi !
– Đâu có thế ! Phi Thúy Cốc là tiên cảnh ở nhân gian, ta ngưỡng mộ đã lâu …
Ôn Phi Khanh nói :
– Thế là quyết định rồi. Ta không thể đi theo hai muội được, sau này chưa biết
đến bao giờ mới gặp lại nhau, xin chúc ba người…sống bên nhau gắn bó hạnh phúc…
Những lời cuối cùng nhẹ như hơi thở khiến ai nghe thấy cũng không cầm được
nước mắt. Mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, thậm chí miệng vẫn cười, nhưng hiển nhiên
nỗi lòng đang đứt đoạn.
Lệnh Hồ Dao Cơ mắt đỏ hoe, đôi môi run rẩy hồi lâu mới nói được :
– Chuyện của thư thư…mới rồi Ngưng Hương mới kể cho muội biết.
Ôn Phi Khanh ngơ ngác nhưng chỉ lát sau đã trấn tĩnh lại ngay, chỉ à một tiếng.
Lãnh Ngưng Hương hỏi :
– Thư thư không trách muội chứ ?
– Không trách đâu. Chúng ta đều là thư muội cả mà…
Lệnh Hồ Dao Cơ hỏi :
– Thư thư định thế nào ?
Ôn Phi Khanh cười chua chát :
– Ta còn biết dự định nào nữa chứ ?
– Thư thư, chúng ta đều không phải không tục nhân…
Ôn Phi Khanh ngắt lời :
– Ý muội ta hiểu, nhưng không thể làm thế được…ta sẽ bất an suốt đời.
Giọng Lệnh Hồ Dao Cơ khẩn thiết :
– Muội xin thay chàng cầu thư thư…
Ôn Phi Khanh nghiêm giọng :
– Muội hãy để ta ở đây thêm một lúc, nếu còn nói như thế ta sẽ đi ngay lập tức !
Lệnh Hồ Dao Cơ van vỉ :
– Sao thư thư phải khổ thế chứ ?
– Muội muội, ta không muốn nói nhiều. Đổi vào trường hợp muội ở địa vị ta cũng
thế thôi, có thể muội còn kiên quyết hơn nữa kia.
– Vậy thư thư dự định thế nào ?
– Ta cũng không biết nữa. Hầu Ngọc Côn đã chết rồi, còn tên Sở Ngọc Hiên nữa,
khi nào ta tìm được hắn rồi sẽ nói.
– Thư thư chúng ta bao giờ gặp lại nhau ?
Ôn Phi Khanh cầm tay Lệnh Hồ Dao Cơ dịu dàng nói :
– Đừng quan tâm đến việc đó, hãy cùng Hương muội chăm sóc chàng cho tốt,
đến lúc có điều kiện chúng ta sẽ gặp nhau thôi.
Lệnh Hồ Dao Cơ cúi thấp đầu xuống hồi lâu, đến khi ngẩng lên thấy mặt đầm đìa
nước mắt.
Nàng đăm đăm nhìn Lý Tồn Hiếu một lúc rồi nói :
– Muội thấy trong lòng bối rối quá, muốn đưa Tiểu Thúy ra ngoài một lát. Thư thư
hãy ở đây nói chuyện với Hương muội…
Nói xong đưa mắt nhìn Lý Tồn Hiếu lần nữa rồi cùng Tiểu Thúy bước ra sân.
Ôn Phi Khanh nhìn theo nói :
– Dao Cơ thường đi đây đó nhưng lần này lại khác hẳn. Chắc trong lòng đang rối
bời, cứ để ra ngoài cho khuây khoả một chút.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu :
– Thư thư nói đúng…
Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu một lúc mới nói :
– Ta nghĩ mãi mà không ra. Võ học Đại Lôi Aâm Tự và Thiên Ngoại Thần Ma là
khắc tinh của võ học Lãnh Nguyệt Môn và Hàn Tinh Môn, vậy sao chàng dễ dàng bị
thương dưới chưởng Cơ bà bà như thế ?
Lãnh Ngưng Hương nói :
– Muội thấy lúc đó chàng đã xuất chưởng chống trả, nhưng chính vào lúc lẽ ra
đáng phát chưởng thì chợt sững ra, không hiểu vì sao ?
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :
– Thế nào ? Chàng sắp chưởng thì sững lại ư ? Muội thấy không sai chứ ?
– Tiểu Thúy cũng thấy như vậy.
– Nhưng tại sao lại thế chứ ? Đối địch quá chiêu tối kỵ việc phân tâm thất thần,
đặc biệt đối phó với hạng cao thủ như Cơ bà bà, chẳng lẽ chàng không hiểu điều đó ?
– Muội cũng không biết. Chắc rằng có nguyên nhân rất đặc biệt.
– Muội đã hỏi chàng chưa ?
– Dao Cơ thư thư nói rằng thương thế chàng không nặng cứ để cho nghỉ một lúc,
vì thế chưa giải khai huyệt đạo.
– Vậy bây giờ muội giúp ta cùng trị thương cho chàng.
Lãnh Ngưng Hương gật đầu, cởi áo Lý Tồn Hiếu ra rồi giữ lấy cổ tay phải chàng.
Ôn Phi Khanh cũng cần lấy cổ tay kia, hai người bắt đầu nhắm mắt vận công trị
thương.
Chừng qua thời gian một tuần trà, hai thiếu nữ đứng cùng mở mắt đứng lên.
Lãnh Ngưng Hương vẫn bình thường, cô ta thấy trên mặt Ôn Phi Khanh đẫm mồ
hôi liền nói :
– Thư thư nghỉ một lúc đi.
– Không sao đâu, muội giải khai huyệt cho chàng đi !
Lãnh Ngưng Hương gật đầu điểm mấy chỉ vào trước ngực Lý Tồn Hiếu.
Chàng mở mắt, sửng sốt khi nhận ra có cả Ôn Phi Khanh trong miếu.
Ôn Phi Khanh dịu dàng hỏi :
– Chàng thấy thế nào ?
– Đa tạ cô nương, không sao. Vết thương chỉ nhẹ thôi.
Chàng chống tay ngồi dậy nhưng đau quá kêu lên một tiếng.
Lãnh Ngưng Hương đỡ chàng lên hỏi :
– Chàng còn đau lắm ư ?
– Chỉ hơi đau chút thôi, không hề gì.
Rồi quay sang Ôn Phi Khanh hỏi :
– Cô nương đến có việc gì không ?
– Thiếp không yên tâm nên đến xem thế nào …
Lý Tồn Hiếu nhìn quanh hỏi :
– Đây là đâu thế ?
– Một ngôi sơn thần miếu trong núi thuộc dãy Tiên Hà Lĩnh.
Lý Tồn Hiếu nhìn Lãnh Ngưng Hương nói :
– Làm phiền cô nương quá …
– Đâu phải một mình thiếp đưa chàng đến đây !
Ôn Phi Khanh chen lời :
– Lại không một mình ! Muội cứ khách khí thế…Chỉ cần chàng mau chóng hồi
phục thì Hương muội dù có mệt hơn cũng vui lòng !
Lãnh Ngưng Hương đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Lý Tồn Hiếu lúng túng vội nhìn quanh hỏi :
– Lệnh Hồ c