
viên rộng lớn trống trải, chánh viện
nằm ngay giữa mặt hướng về phương nam khí thế vô cùng.
Vừa lúc ấy bỗng nghe tiếng người quát dài :
– Đứng lại !
Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn mới thấy từ trong cánh cửa “nguyệt hình” một người
bước ra, thật bất ngờ vì không phải là người của Lãnh Nguyệt Môn, mà chính là Ôn
Thiếu Khanh dẫn theo “Hàn Tinh Sứ Tứ”, gã hoàng y nhân vừa rồi đi ngay sau Ôn Thiếu
Khanh. Hiển nhiên chính hắn vào thông báo cho Ôn Thiếu Khanh.
Lý Tồn Hiếu vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh, cười điềm nhiên nói :
– Thì ra là Ôn thiếu chủ “Hàn Tinh Môn” !
Ôn Thiếu Kanh lãnh đạm nói :
– Mạng ngươi thật lớn, mà cũng thật to gan !
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười nhạt nói :
– Khéo nói.
Rồi chàng thét vào tai Ba Sĩ Kiệt :
– Dẫn đường !
Ba Sĩ Kiệt rên khẽ một tiếng, ngoan ngoãn bước đi trước.
Lập tức bóng người loáng thoáng, bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” phi ra cản đường.
Lý Tồn Hiếu chau mày nói :
– Ôn Thiếu Khanh, ngươi làm thế này là sao ?
Ôn Thiếu Khanh nói :
– Trước tiên coi lại ngươi đang làm gì !
– Ta muốn gặp Cơ bà bà…
Ôn Thiếu Khanh cất tiếng cười dài nói :
– Bằng ngươi mà cũng dám vào gặp Cơ bà bà ?
– Không sai, chỉ bằng một mình ta !
– Nói ta biết, ngươi muốn gặp Cơ bà bà làm gì ?
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng nói :
– Đó là chuyện giữa ta và Lãnh Nguyệt Môn, không liên can gì đến Hàn Tinh
Môn ngươi !
– Chỉ e ngươi còn chưa biết, Hàn Tinh Môn và Lãnh Nguyệt Môn đã liên minh với
nhau.
– Nói vậy ngươi định cản ta ?
– Muốn ta không ngăn cản ngươi cũng được, trao bức “Tàng Bảo Đồ” ra đây, ta
mang ngươi đi bái kiến Cơ bà bà.
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói :
– Sau khi gặp Cơ bà bà, ta sẽ tự mang bức “Tàng Bảo Đồ” ra !
Ôn Thiếu Khanh ngớ người ngạc nhiên hỏi :
– Sao, sau khi ngươi gặp Cơ bà bà ngươi sẽ tự đem bức “Tàng Bảo Đồ” ra ?
– Chính vậy !
– Nói thế ngươi đến là để giao bức “Tàng Bảo Đồ” cho Cơ bà bà ?
– Có thể nói như vậy !
Ôn Thiếu Khanh cười nhạt nói :
– Không ngờ ngươi lại hiểu biết đến thế, rất biết điều !
Lý Tồn Hiếu nhún vai nói :
– Còn xem chuyện như thế nào.
Ôn Thiếu Khanh chau mày hỏi :
– Ngươi vì chuyện gì ?
– Đó là chuyện của ta với Lãnh Nguyệt Môn.
– Nếu đã là chuyện của Lãnh Nguyệt Môn, thì cũng có nghĩa là chuyện của Hàn
Tinh Môn.
Lý Tồn Hiếu lạnh lùng buông rõ từng tiếng :
– Ta chỉ biết Lãnh Nguyệt Môn, chẳng biết Hàn Tinh Môn !
Ôn Thiếu Khanh nghe một câu này thì chẳng giữ được bình tĩnh, gằn giọng nói :
– Nếu như ta trước tiên muốn ngươi giao bức “Tàng Bảo Đồ” ra thì sao ?
– Không làm được !
– Ta nhất định phải làm bằng được !
Lý Tồn hiếu mặt lạnh lại nói :
– Thử xem !
Dứt lời, tay vận lực nhấc nổi cảø người Ba Sĩ Kiệt huơ mạnh vào hướng bọn “Hàn
Tinh Tứ Sứ”.
“Hàn Tinh Tứ Sứ” nằm mộng cũng không ngờ chàng ra chiêu này, dù thế nào bọn
chúng cũng không dám đả thương đến Ba Sĩ Kiệt, nên thấy thế vội vàng nhảy thoái lùi
sau.
Lý Tồn Hiếu cườ nhạt nói :
– Hạng bại quân mà cũng dám cản ta, nhanh tránh đường !
Nói rồi lại nhấc người Ba Sĩ Kiệt lần nữa.
Ôn Thiếu Khanh nhảy người đến quát lớn :
– Ngừng tay !
– Ngươi muốn gì ?
Ôn Thiếu Khanh chỉ tay vào Ba Sĩ Kiệt nói :
– Nhân vật anh hùng chớ nên làm thế, ngươi có giỏi thì ra tay động thủ với Hàn
Tinh Tứ Sứ một trận.
Lý Tồn Hiếu “hừ” một tiếng nói :
– Ngươi chớ khích ta.
Dứt lời thúc mạnh một cái khiến cả người Ba Sĩ Kiệt chúi nhủi về trước, suýt nữa
thì đâm sầm vào người Ôn Thiếu Khanh.
Ôn Thiếu Khanh thấy thế liền phất tay hạ lệnh :
– Ba tổng quản cứ lùi sau, để ta xử lý tên cuồng đồ này !
Ba Sĩ Kiệt như được ân xá, cúi người thi lễ rồi chuồn nhanh lui sau.
Ôn Thiếu Khanh ánh mắt ngưng lại nhìn chằm chằm Lý Tồn Hiếu nói :
– Họ Lý kia, ngươi quả là một anh hùng hào kiệt, ta nói thêm một lần nữa, ngươi
nhanh giao bức “Tàng Bảo Đồ” ra…
Lý Tồn hiếu lạnh lùng nói :
– Ôn Thiếu Khanh, ngươi sao còn chưa chịu thôi nghĩ điều ngươi không làm nổi !
“Được” Ôn Oân Thiếu Khanh gật đầu, “hắc hắc” cười hai tiếng lạnh lùng chết
người, rồi phất mạnh tay thét lên :
– Sát !
Sau tiếng “Sát” bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” liền đồng loạt xông vào, bát chưởng hợp
bích thế như vũ bão ập tới người Lý Tồn Hiếu.
Chỉ thấy Lý Tồn Hiếu cười nhạt một tiếng, chân nhún nhẹ thân hình tung lên
không, tiếp liền “bình bình” mấy tiếng, “Hàn Tinh Tứ Sứ” thân hình chao đảo thoái
ngược về sau từng tên ngã phịch trên đất.
Ôn Thiếu Khanh mặt xạm như gan lợn tức giận thét lên :
– Ngươi…ngươi dám đả thương Hàn Tinh Tứ Sứ của ta…
Lý Tồn Hiếu thân hình bình ổn như không có gì xảy ra, cười điềm nhiên nói :
– Chì vì ngươi không biết tự lượng mình, tướng tồi binh kém mà cũng dám cản
người !
Ôn Thiếu Khanh giận đến phát thành tiếngiừơng cười gằn nói :
– Ta há chỉ muốn cản ngươi thôi sao !
Nói rồi định hảy tới, nhưng vừa lúc ấy trong viện bóng người loáng thoáng, từ
trong phóng ra có đến mười mấy người, chính là bọn Tả hữu hộ pháp và Bát tuần sát
của “Lãnh Nguyệt Môn” cùng với “Hàn Tinh bát vệ”.
Lý Tồn Hiếu hai mày nhíu lại quát :
– Sao, các ngươi định quần đấu ?
Ôn Thiếu Khanh “Hừ” một tiếng nói :
– Lãnh Nguyệt, Hàn Tinh xưa nay hàn