
gạc nhiên hỏi lại:
– Cốc huynh đệ là nữ hóa nam trang, tiền bối không nhìn nhầm đấy chứ?
Trương Viễn Đình lắc đầu cười nói:
– Chẳng thể nhầm được, thế nhưng tôi phải thừa nhận thuật dị dung của vị này
tương đối cao minh…
Lý Tồn Hiếu lẩm bẩm trong miện:
– Là ai nhỉ? Ai có thể làm như vậy?
Trương Viễn Đình mỉm cười nói:
– Cách đây không lâu thiếu hiệp gặp được Lãnh Ngưng Hương của Phi Thuý Cốc,
mà cô ta rất quan hoài thiếu hiệp, vậy mà gờ đây người này tự xưng họ Cốc tên Lãnh…
Nghe đến đó Lý Tồn Hiếu hai mắt mở tròn, buộc miệng la lên:
– Lãnh Ngưng Hương “Phi Thuý Cốc”
– Aét phải là thế!
Lý Tồn Hiếu trống ngực phập phồng nói:
– Cô ta làm vậy nghĩa là gì?
Trương Viễn Đình nhìn chàng một cái nói:
– Điều này nên hỏi cô ta, đến thiếu hiệp còn không biết thì tôi làm sao biết được!
Lý Tồn Hiếu sắc mặt thay đổi, im lặng chẳng nói gì, qua đi một hồi lâu mới nói:
– Vừa rồi tiền bối nói muốn tôi tự suy đoán từ trong chuyện này, chẳng lẽ chuyện
công lực tôi bất tri bất giác phục hồi là có liên quan đến cô ta?
Trương Viễn Đình chẳng đáp hỏi ngược lại:
– Thiếu hiệp thấy thế nào?
Lý Tồn Hiếu chỉ nín lặng chưa nói.
Trương Viễn Đình nói tiếp:
– Thiếu hiệp, ngoài giả dược của chính bản thân Liễu Ngọc Lân ra thì chỉ còn
“Vạn ứng giải độc đan” truyền gia của Phi Thuý Cốc mới giải được độc trong người
thiếu hiệp, mà như hiện tại Liễu Ngọc Lân thì ở xa, còn Lãnh Ngưng Hương thì ở ngay
bên cạnh…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:
– Không thể, tiền bối. Cô ta đem cả bình “Vạn ứng giải độc đan” giao cho tôi, sau
đó thì bị Ôn cô nương giữ, tôi chưa từng uống một viên, đến động tới nó cũng chưa
từng.
Trương Viễn Đình nói:
– Nói sao, “Vạn ứng giải độc đan” được Ôn cô nương giữ ư?
– Vâng.
– Ôn nhị cô nương biết chuyện Lãnh Ngưng Hương hẹn gặp với thiếu hiệp?
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Tôi chẳng hề giấu cô ta.
Trương Viễn Đình vẻ quan tâm nói:
– Ôn nhị cô nương có biểu hiện thế nào?
– Khi tôi bày tỏ chuyện không muốn lĩnh ân tình người khác cô ta cũng đã tán
thành chuyện tôi không uống “Vạn ứng giải độc đan” cho nên cô ta đã cất giữ bình
“Vạn ứng giải độc đan”.
Trương Viễn Đình chau mày trầm ngâm một lúc nói:
– Tôi chẳng biết Ôn nhị cô nương đã vào lúc nào và dùng cách nào, nhưng tôi
dám tin rằng bình thuốc giải kia đã thiếu mất một viên!
Lý Tồn Hiếu chấn động cả người la lên:
– Tiền bối cho rằng cô ta ngầm…
Trương Viễn Đình cắt ngang lời chàng đáp ngay:
– Thiếu hiệp nếu như không tin thì cứ chờ có cơ hội hỏi xem!
Lý Tồn Hiếu đầu mày nhíu chặt giọng mơ hồ hỏi:
– Cô ta làm vậy là có ý gì?
– Điều này thiếu hiệp há còn phải hỏi.
– Thế nhưng… chính cô ta cũng đã biểu hiện không tán thành chuyện tôi phục
“Vạn ứng giải độc đan”!
Trương Viễn Đình cười nói:
– Chính vì thế cho nên thiếu hiệp mới không hề đề phòng cô ta, Ôn nhị cô nương
cũng là người rất có tâm trí.
Lý Tồn Hiếu chau mày hỏi:
– Theo tiền bối thấy Ôn nhị cô nương biết chuyện này chứ?
– Ý thiếu hiệp muốn chỉ…
– Cốc Lãnh chính là Lãnh Ngưng Hương của Phi Thuý Cốc!
Trương Viễn Đình mỉm cười nhẹ nói:
– Cứ nhìn tình hình thì Ôn nhị cô nương đã biết.
Lý Tồn Hiếu đầu mày càng nhíu chặt hơn nhiều.
Trương Viễn Đình nói:
– Chuyện này cũng khiến tôi thấy khó hiểu…
– Gì chứ?
– Ôn nhị cô nương ngầm cho thiếu hiệp uống một viên “Vạn ứng giải độc đan” là
điều không còn nghi ngờ gì nữa, mục đích là giúp thiếu hiệp phục hồi lại chân lực. Thế
nhưng cô ta rành rành biết Cốc Lãnh chính là Lãnh Ngưng Hương, vì sao lại để cho cô
ấy đi cùng mình, đồng thời hai người đối xử nhau xem ra rất tâm đầu ý hợp?
Lời này thì Lý Tồn Hiếu hiểu, mặt chàng tự nhiên nóng lên không nói gì.
Đột nhiên từ phía trong khoang thuyền giọng thánh thót của Ôn Phi Khanh hỏi
vọng ra:
– Lý huynh nói chuyện gì với Trương tiền bối mà say sưa thế?
Lý Tồn Hiếu giật thót mình vội quay người lại đáp:
– Không có gì, chỉ chuyện phiếm mà thôi.
Ôn Phi Khanh đi nhanh ra trước mặt chàng, Cốc Lãnh cũng theo sát bên cạnh.
Trương Viễn Đình cười kha khả như không hề có chuyện gì nói:
– Nhị cô nương, Cốc lão đệ.
Ôn Phi Khanh phóng mắt nhìn hai bên bờ sông hỏi:
– Tiền bối, ký hiệu lệnh ái để lại có gì thay đổi không?
Trương Viễn Đình lắc đầu nói:
– Vẫn ở hai bên bờ chưa có gì thay đổi.
Ôn Phi Khanh nói:
– Theo tôi thấy lệnh ái nếu như đã đi đường sông, thì có thay đổi chẳng phải là
đến tận “Liên Đức”, “Lan Khê”, nếu như qua hai nơi này rồi mà vẫn còn đi về phía
trước thì hẳn phải là đến Kim Hoa.
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Hy vọng là như vậy, nếu thế thì chúng ta đi cùng nhau chẳng phải chia tay.
Cốc Lãnh chen vào nói:
– Đi cùng tiền bối khiến người ta cảm giác như tắm xuân phong, thực không ai
đành nói câu tạm biệt, hy vọng là Trương cô nương đi Kim Hoa.
Trương Viễn Đình mỉm cừơi nói:
– Đa tạ lão đệ, được đi cùng với cao sĩ như lão đệ thế này khiến người ta học
được cũng không ít điều, đồng thời khiến ta sung sướng vui lên mà như trẻ đi đến hai
mươi năm.
Cốc Lãnh mỉm cười, Ôn Phi Khanh cũng cười.
Duy chỉ có một mình Lý Tồn Hiếu là không cười.
Trong thiên hạ