Duck hunt
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326830

Bình chọn: 9.00/10/683 lượt.

mới trả lời:

– Các hạ …Đã nghe rồi…Chủ nhân Hàn Tinh muốn tìm chiếc hộp gỗ Tử đàn

hương.

– Ta nghe rồi ! Nhưng trong hộp đó có vật gì quý trọng khiến chủ nhân Hàn Tinh

không quản cả việc giết người nhắm đoạt cho được nó ?

– Cái đó tôi không biết !

Thiếu niên tuấn mỹ hừ một tiếng.

Lại thấy hán tử mặt sẹo rên rỉ đau đớn, lưng quằn quại, trán toát mồ hôi .

Trương Viễn Đình bỗng chen lời:

– Công tử, chỉ sợ hắn không biết thật !

Thiếu niên à một tiếng hỏi:

– Sao có thể khẳng định như thế?

Trương Viễn Đình đáp:

– Phóng mắt vào thiên hạ chỉ sợ không ai biết vật đó là gì. Ngay cả chủ nhân

Hàn Tinh không quản giết người để tranh đoạt cũng vị tất đã biết vật gì trong hộp đó.

– Chiếc hộp thần bí vậy sao Trương lão chủ có biết trong đó chứa vật gì không?

– Tôi cũng không biết !

Thiếu niên ngạc nhiên hỏi:

– Nếu vậy, vì lý do gì chủ nhân của Hàn Tinh bất chấp việc giết người và cố công

tìm cho được ?

– Có lẽ vì nó quá thần bí.

– Biết đâu chỉ là chiếc hộp không ?

– Có thể !

Thiếu niên tuấn mỹ quay sang hán tử mặt sẹo hỏi tiếp:

– Bây giờ ngươi nói xem chủ nhân Hàn Tinh định tìm ai?

Hán tử mặt sẹo lắc đầu:

– Tôi không biết !

Thiếu niên lại hừ một tiếng

Hán tử như bị rắn độc cắn phải, người oằn ra, thét lên một tiếng run giọng trả lời:

– Thật mà ! Chủ nhân Hàn Tinh chỉ dặn tiểu nhân hỏi vật, còn người là một lão

một tiểu. Ngoài ra không nói gì khác.

Thiếu niên quay sang Trương Viễn Đình hỏi:

– Trương lão chủ hắn nói thật hay giả?

Trương Viễn Đình do dự giây lát mới trả lời:

– Chỉ e hắn vẫn nói thật.

– Trương lão chủ biết hai người đó chứ?

– Theo như tôi biết đó là hai mẹ con. Mười tám năm trước nhà họ bị phá hủy. Nữ

nhân đó may cứu được hài nhi chạy thoát …

– Còn những người khác trong gia đình họ thì sao?

– Tất cả đều bị giết. Kể cả chồng của nữ nhân, cả thảy tới mấy chục người.

– Cuộc tàn sát đó là do thâm cừu đại hận mà phát sinh?

– Tôi không rõ.

– Thủ phạm là ai mà tâm cuồng lại đến thế?

– Không biết.

– Trương lão chủ biết mẹ con họ chạy tới đâu không?

– Không !

– Nay họ còn sống hay đã chết?

– Cái đó rất khó nói. Mười tám năm qua rồi….

Thiếu niên tuấn mỹ hỏi tới đó thì quay qua hán tử mặt sẹo:

– Nghe rõ rồi đấy ! Trương lão chủ nói không biết, vậy ngươi có tin không?

Hán tử mặt sẹo đâu dám trái lời, vội gật đầu đáp:

– Tin ! Tôi tin !

– Thế là tốt ! ngươi có thể quay về phụng mệnh !

Rồi cầm quả cầu vốn là Hàn Tinh vo lại bỏ vào túi hắn.

Hán tử ngập ngừng nói:

– Tôi tin, thế nhưng …

Thiếu niên tuấn mỹ cười hỏi:

– Chủ nhân Hàn Tinh không chịu tin lời ngươi đúng không ?

– Dạ ! Dạ ! Chính tôi muốn nói như thế !

– Cái đó rất dễ ! Trong trường hợp đó cứ bảo hắn đến tìm ta.

– Các hạ là …

– Ta đã dùng chỉ lực viết danh hiệu mình lên quả cầu đó rồi. Hắn nhìn thấy tất

biết rõ.

Hán tử mặt sẹo dạ một tiếng, nhưng vẫn ngồi bất động.

Thiếu niên tuấn mỹ hỏi:

– Sao ngươi còn chưa đi?

– Tiểu nhân .. không thể cử động

Thiếu niên à một tiếng nói:

– Ta quên mất !

Vừa dứt lời, hán tử đã đứng lên được ngay, không dám nói thêm câu nào, cũng

không nhìn Trương Viễn Đình lấy một lần, vội vàng lẻn ra khỏi lều.

Trương Viễn Đình thấy dáng đi của hán tử mặt sẹo thất kinh hỏi:

– Công tử phế mất võ công của hắn rồi sao?

Thiếu niên tuấn mỹ cười đáp:

– Không ngờ Trương lão chủ có kiến thức uyên thâm như vậy !

– Công tử quá khen ! Vì chúng tôi mà công tử chuốc phiền phức vào người, tôi

thật áy náy bất an …

– Có gì mà phiền phức? Chẳng lẽ chủ nhân Hàn Tinh đáng sợ đến thế sao?

Trương Viễn Đình nghiêm giọng nói:

– Công tử còn chưa biết đó thôi. Chủ nhân Hàn Tinh nhất thân võ học cao cường

không ai lường được, hành sự thì thần bí, hạ thủ hung tàn độc ác. Khi Hàn Tinh xuất

hiện là không có cơ may nào sống sót, nói rằng uy chấn thiên hạ không sai chút nào

khiến hắc bạch lưỡng đạo đều kinh hồn táng đởm.

Thiếu niên tuấn mỹ cười nói:

– Nếu vậy thì phiền thật !

Trương Viễn Đình tiếp lời:

– Vì thế tôi mới áy náy bất an.

– Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, còn nói làm gì nữa? Tại hạ thấy hai vị không

nên tiếp tục ở lại Khai Phong này nữa. Trước khi tên kia trở về bẩm báo lại với chủ

nhân của Hàn Tinh hãy mau rời khỏi đây.

– Còn công tử?

– Việc đó không quan trọng. Tại hạ đã dám hủy đi Hàn Tinh tức là tự tin rằng đối

phó được với hắn. Trương lão chủ không cần đảm tâm.

Trương Viễn Đình vẫn do dự:

– Chính tôi đã gây ra tai họa này sao nỡ bỏ đi được?

Thiếu niên tuấn mỹ nghiêm giọng hỏi:

– Nhưng Trương lão chủ có tự tin rằng mình có khả năng đối phó được với chủ

nhân Hàn Tinh không ?

Trương Viễn Đình vội vã lắc đầu:

– Đâu dám ? Tiếp hắn một chiêu còn không nổi …

– Nếu vậy thì hai vị nên đi ngay. Tại hạ tự tin có thể đối phó được với hắn nhưng

không đủ sức chiếu cố đến hai vị, xin đừng làm khó thêm cho tại hạ…

– Đã thế cha con tôi xin tòng mệnh vậy. Nhưng ân sâu chưa đáp, tuy không có hy

vọng gì cũng dám hỏi quý tính đại danh …

Thíêu niên cười đáp:

– Trương lão chủ ! Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của người

học võ chúng ta, xin đừng nó đến báo phục. N