Insane
Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324181

Bình chọn: 7.5.00/10/418 lượt.

thái độ bậc quân tử.

Nhuế Vĩ hỏi :

– Chừng nào các hạ đưa tại hạ đi?

Triết Biệt đáp :

– A La Dật Đa ở tại Kim Sơn, chờ một lúc, bọn tại hạ bạt trại trở về, các vị hãy đi theo, đến Kim Sơn rồi tại hạ dẫn đến gặp y.

Được đến Kim Sơn, Nhuế Vĩ có hai điều lợi, tìm gặp A La Dật Đa, đồng thời tìm cách đoạt “Thiên Long châu”. Chàng quay lại Cao Mạt Dã thốt :

– Dã nhi! Chúng ta chờ một chút.

Cao Mạt Dã đâu có muốn đi gấp, chẳng qua nàng không thích bị nhìn, nên buộc miệng nói như vậy thôi.

A Sử Na Đô không biết tiếng Hán, chỉ nghe được mấy tiếng A La Dật Đa, bèn hỏi Triết Biệt :

– Họ muốn tìm A La Dật Đa?

Triết Biệt gật đầu :

– Phải! Khi trở về Kim Sơn, ta đưa họ đến gặp A La Dật Đa!

Y quay sang Nhuế Vĩ bảo :

– Lều của tại hạ ở kia, các vị cứ đến đó chờ. Tại hạ thu dọn xong xuôi, mình lên đường.

Vào lều, Triết Biệt cho biết y có một tên Hán là Lý Trào. Nhuế Vĩ cũng xưng tên mình. Nhuế Vĩ muốn hỏi, y có phải người Hán hay không, song thấy bất tiện nên không mở miệng.

Y đúng là con nhà giàu sang quý trong tộc Đột Quyết, nhìn lối trang sức trong lều tạm của y đủ biết giai cấp của y trong tộc này.

A Sử Na Đô cũng có lều riêng, song y không về lều, lại đi theo để nhìn Cao Mạt Dã.

Riêng Lý Du không dám vầy đoàn, nên ở bên ngoài lều.

Bỗng Nhuế Vĩ hỏi :

– Trong nước các vị, có hạt châu tên là “Thiên Long châu” chứ?

Lý Trào nghe nói đến Thiên Long châu, bất giác giật mình hỏi :

– Các vị muốn tìm “Thiên Long châu”?

Nhuế Vĩ gật đầu :

– Tại hạ muốn tìm một hạt.

Lý Trào mỉm cười :

– Nhuế huynh nói đùa đấy thôi! Cả nước Đột Quyết chỉ có một hạt, nó là vật trấn quốc mà! Nhuế huynh tưởng là có nhiều lắm sao?

Nhuế Vĩ kinh hãi :

– Lý huynh nói sao? Chỉ có một hạt duy nhất?

A Sử Đa Nô vọt miệng hỏi :

– Các vị nói gì?

Y là người Đột Quyết, không hiểu tiếng Hán, chẳng biết họ nói gì với nhau nên ấm ức hỏi cho hiểu.

Người Trong Lao

Lý Trào dùng tiếng Đột Quyết đáp :

– Họ muốn tìm một hạt “Thiên Long châu”.

A Sử Na Đô cười lớn :

– Họ dám đòi vật đó à?

Nhuế Vĩ nghe được chút ít tiếng Đột Quyết. Thấy gã có vẻ ngạo nghễ, trong lòng không vui thốt :

– Bọn tại hạ có thể dùng nhiều vàng mua hạt châu đó.

A Sử Na Đô hỏi :

– Ta có một hạt, ngươi định trả giá bao nhiêu?

Nhuế Vĩ cả mừng :

– Thứ thật?

A Sử Na Đô ngạo nghễ :

– Trong thiên hạ chỉ có một hạt thôi! Nó ở tại nhà ta.

Nhuế Vĩ hỏi :

– Các hạ định giá bao nhiêu?

A Sử Na Đô đinh ninh là Nhuế Vĩ không thể nào có mang nhiều vàng theo mình, nên ra giá :

– Một vạn lượng vàng!

Cao Mạt Dã kêu lên :

– Một vạn lượng?

Lý Trào cũng tin là không làm sao Nhuế Vĩ có số vàng đó, y cũng biết A Sử Na Đô cố ý làm khó Nhuế Vĩ để cười chơi. Nhưng y hỏi :

– Ngươi dám lấy “Thiên Long châu” đem bán à?

A Sử Na Đô cao mặt :

– Hắn có đủ số vàng, tự nhiên ta dám bán cho hắn.

Nhuế Vĩ điềm nhiên hỏi :

– Có bắt buộc phải là vàng mới được chăng?

A Sử Na Đô thản nhiên :

– Một vạn lượng nặng đâu phải dễ dàng vận chuyển! Ngươi có trao cho ta, ta cũng chẳng biết làm sao mang đi!

Nhuế Vĩ hỏi :

– Nghĩa là vật đồng giá có thể thay vàng?

Nhìn thoáng qua Cao Mạt Dã, y buông nhanh :

– Tự nhiên!

Lý Trào kinh hãi thốt :

– Ngươi phải biết người Hán trọng lời hứa lắm! Quân tử nhất ngôn…

A Sử Na Đô tiếp :

– Tứ Mã Nan Truy!

Y nhìn qua Cao Mạt Dã lượt nữa, như khoe khoang là hiểu tục ngữ của người Hán.

Cao Mạt Dã cúi đầu không muốn nhìn con người đáng ghét đó.

Lý Trào thầm nghĩ :

– “Hỏng! Hỏng!”

Nhuế Vĩ hỏi Lý Trào :

– Ở đây có nhà buôn nào biết giá ngọc không?

Lý Trào thở dài :

– Có thể tại hạ sai người gọi đến đây!

Y bước ra ngoài, không lâu lắm đưa vào một người thợ săn, chính gã là tay buôn châu ngọc có cửa hàng lớn tại Đột Quyết quốc.

Nhuế Vĩ lấy trong mình ra một cái bao bằng vải vàng, trao cho gã buôn ngọc, hỏi :

– Nhờ nhân huynh đánh giá hộ!

Xem xong gã buôn châu ngọc “a” lên một tiếng kinh ngạc.

A Sử Na Đô hỏi :

– Bao nhiêu? Năm ngàn lượng?

Năm ngàn lượng là dưới giá của y đề ra! Nhuế Vĩ hết phương mua!

Gã buôn châu ngọc lắc đầu.

A Sử Na Đô gắt :

– Chứ bao nhiêu?

Gã đáp :

– Giá thấp nhất cũng trên năm mươi vạn lượng. Tôi nói vàng đấy, chứ không phải bạc đâu!

A Sử Na Đô kinh hãi :

– Năm mươi vạn lượng vàng? Nói nhảm!

Gã buôn lắc đầu :

– Khi nào tôi dám nói ngoa! Những thứ này toàn là châu ngọc quý nhất của Trung Hoa. Nó có cái tên là Bảo Nhãn Ngọc. Mỗi hạt trị giá liên thành, ở đây có đến mười hạt! Tôi đánh giá đó là thấp nhất!

Gã thấy sự tình bất lợi cho gã, vội cúi chào, bước đi. Lúc đi, y còn tiếc nuối, nhìn mấy hạt ngọc lần cuối.

Nhuế Vĩ đùa đống ngọc sang qua A Sử Na Đô, thốt :

– Ngươi thu nhận đi! Chỗ còn thừa ta cho luôn!

Đột nhiên, A Sử Na Đô trầm giọng :

– Không bán “Thiên Long châu”!

Nhuế Vĩ cười lạnh :

– Ngươi quên câu tục ngữ Hán sao?

A Sử Na Đô hừ một tiếng :

– Quên rồi sao?

Lý Trào chính sắc :

– Đô huynh! Nên nhớ đến thân phận mình!

A Sử Na Đô bỗng chụp bao Bảo Nhãn Ngọc, cất vào mình, lạnh lùng thốt :

– Được! Bán thì bán!

Nhuế Vĩ hỏi :

– “Thiên Long châu” ở đâu?

Lý Trào trấn an :

– Nhuế huynh an tâm. Đô huy