Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324153

Bình chọn: 8.00/10/415 lượt.

bị “Hàn Độc chưởng” làm suýt chết!

Cao Mạt Dã trợn mắt :

– Tiền bối còn dám nói xấu gia sư?

Sử Bất Cựu cười rợn :

– Cũng may! Ta chưa cứu ngươi trọn vẹn!

Cao Mạt Dã bĩu môi :

– Thế tại sao “Ma Lam Độc” được giải trừ?

Nhuế Vĩ sợ lão nói rõ ra, bèn chận lời :

– Sử tiền bối chữa trị cho hiền muội xong hết mà! Chúng ta đi thôi!

Cả hai cùng đi.

Được vài bước, Cao Mạt Dã lại ngã xuống.

Sử Bất Cựu lạnh lùng bảo :

– Thấy chưa! Ta bảo là ngươi chưa được cứu trọn vẹn mà! Ngươi không chết đó là phước lắm rồi! Mạng ngươi được đánh đổi…

Nhuế Vĩ quát :

– Tiền bối không được nói!

Sử Bất Cựu bĩu môi :

– Ta đã học được “Lăng Ba Vi Bộ”, đâu còn sợ ngươi đánh bại nữa! Hung hăng vô ích!

Cao Mạt Dã nhìn chàng, niềm đau khổ cả xác lẫn hồn hiện ra mặt hỏi :

– Đại ca lấy mạng đổi mạng?

Nhuế Vĩ phớt đi :

– Đừng nghe lời lão. Tại sao hiền muội không đi được?

Sử Bất Cựu đáp thay :

– Hỏi vô ích! Nàng không giải thích được đâu! “Ma Lam Độc” rất lợi hại, ta chỉ cứu nàng thoát chết, nhưng đôi chân đó cầm như vô dụng, suốt đời nàng hết chạy nhảy được như trước! Về tàn tật đó thì ta chào thua!

Nhuế Vĩ lắc đầu :

– Tại hạ không tin là trên đời không có thuốc chữa cho nàng lành hẳn!

Sử Bất Cựu cười mỉa :

– Dù có, liệu ngươi có đủ khả năng tìm ra chăng?

Nhuế Vĩ hỏi gấp :

– Thuốc gì?

Sử Bất Cựu lắc đầu :

– Ta không có bổn phận tố cáo cho ngươi biết!

Nhuế Vĩ rút kiếm cầm trên tay :

– Tiền bối nói hay không nói?

Cao Mạt Dã thở dài :

– Thôi đi đại ca!

Sử Bất Cựu cười độc :

– Nàng tàn tật suốt đời, kể ra cũng ít khổ hơn ngươi! Ngươi chỉ còn sống có hai năm nữa thôi! Hoàn thuốc của ta cực lỳ linh diệu. Sau hai năm, ngươi sẽ thấy là ta không nói dọa!

Cao Mạt Dã tiếp :

– Đại ca còn sống hai năm nữa thì tiểu muội khỏi mang tật mà làm gì? Thì ra, đại ca bằng lòng uống hoàn độc dược, để lão chấp thuận chữa trị cho tiểu muội!

Dị Tộc Nhân

Cao Mạt Dã day qua Sử Bất Cựu, lấy mắt hỏi lão, chờ một xác nhận.

Nhuế Vĩ cũng quay nhìn lão, gằn từng tiếng :

– Tiền bối có dám phủ nhận vì bại dưới thanh kiếm của tại hạ, tiền bối bắt buộc phải cứu Dã nhi chăng?

Sử Bất Cựu đáp :

– Phải! Nhưng…

Sợ lão thuật rõ tình hình, Nhuế Vĩ tung kiếm tấn công liền. Chàng cốt ý làm cho lão không còn thời giờ nói năng, mà cũng uy hiếp lão phải ngậm miệng. Bằng mọi giá, chàng không muốn cho Cao Mạt Dã biết sự thật.

Sử Bất Cựu thừa hiểu kiếm pháp của chàng rất lợi hại, không dám khinh thường, cấp tốc lách mình ra ngoài.

Thân pháp lão nhanh quá, lão chỉ chớp mình là biến mất, như lúc đánh với A La Dật Đa.

Cao Mạt Dã kêu lên :

– Đại ca hãy đề phòng. Lão giở bộ pháp “Lăng Ba Vi Bộ” đó!

Nhuế Vĩ kinh hãi, vội hoành kiếm đâm ngược về phía hậu, đúng lúc song chưởng của Sử Bất Cựu từ phía sau bay tới.

Chưởng chạm kiếm gỗ, công lực của Sử Bất Cựu lúc đó đã khôi phục rồi, mà công lực của lão thì trên hẳn Nhuế Vĩ mấy bậc. Nhuế Vĩ không chịu đựng nổi, thanh kiếm vuột tay, bắn đi.

Sử Bất Cựu thắng thế, không nhân nhượng chút nào, đúng pháp “Lăng Ba Vi Bộ” đánh luôn.

Nhuế Vĩ không làm sao nhận định kịp chưởng hướng và vị trí của đối phương, chàng chỉ kịp thấy bóng người bao quanh chàng. Chàng nghĩ, có thể “Thiên La Chưởng” của Giản Thiệu Vũ truyền cho, đối phó với “Lăng Ba Vi Bộ”, may ra còn đương cự nổi.

Chàng không nhận định vị trí của Sử Bất Cựu thì không thể nào có một cái đích chuẩn được, do đó chàng cứ đánh, đánh tứ tung, đánh đủ phía, đánh để bảo vệ lấy mình hơn là hạ địch.

Ba chiêu “Kinh Trào Bạt Ngạn”, “Thao Thiên Cự Lãng”, “Hải Lãng Bài Không” theo pháp liên hoàn được phát xuất. Qua ba chiêu đó, Nhuế Vĩ mới thấy được địch đứng tại đâu, cả hai đối diện nhau, so chưởng trực tiếp.

Vì công lực kém hơn Sử Bất Cựu, song phương chạm nhau mấy chưởng, Nhuế Vĩ nghe máu chảy mạnh trong người, như muốn đảo lộn.

Áp huyết lên cao, chàng suýt hôn mê mấy lượt, cũng may Sử Bất Cựu chưa dứt trừ hàn độc, vì lão vận động mạnh khí lực, máu chảy nhanh hơn, đà nhanh của máu khích động chất độc phát tác nhanh theo, lão nghe khí lạnh phát sanh trong mình, khí lạnh càng phát càng gia tăng, lão cảm thấy khó chịu hết sức. Bắt buộc, lão phải dừng tay, cố gắng giữ bình tĩnh cho Nhuế Vĩ đừng phát hiện tình trạng của lão. Lão lại cười lạnh, tỏ vẻ khinh khỉnh, như ngầm bảo là lão chẳng muốn đánh bại chàng, chàng đừng hòng thủ thắng vô ích.

Nhuế Vĩ điều hòa hơi thở lấy lại bình thường. Chàng hiểu, hiện tại mình chưa phải là đối thủ của Sử Bất Cựu, nhưng lại không chịu nhượng bộ, thấy lão dừng tay, liền khiêu khích :

– Dược liệu đó ở nơi nào? Mà là dược liệu gì? Tiền bối không nói ra, tại hạ bắt buộc phải tái động thủ đấy!

Cao Mạt Dã ngăn chàng :

– Đại ca ơi, lão càng đánh càng thuần thục “Lăng Ba Vi Bộ”, đối địch không nổi với lão đâu.

Nhuế Vĩ nổi tánh quật cường, đáp :

– Cứ để mặc đại ca!

Chàng cao giọng hỏi tiếp :

– Dược liệu gì, ở đâu, tiền bối không nói là tại hạ động thủ liền!

Cao Mạt Dã lại chận :

– Tiểu muội không màng đến đôi chân, có ra sao cũng được, bỏ đi đại ca!

Nhuế Vĩ trầm giọng :

– Còn một ngày hiền muội mang tật ở chân, là một ngày đại


Snack's 1967