XtGem Forum catalog
Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324992

Bình chọn: 8.5.00/10/499 lượt.

Nếu hôm nay bịnh không dứt, ngu huynh sợ có nguy đến sanh mạng nàng!

Lâm Quỳnh Cúc thốt :

– Dù sao đại ca cũng phải cứu nàng, tỵ hiềm một tiểu tiết, để nguy hại cho một mạng người, thì không nên đó, đại ca ạ!

Nhuế Vĩ gật đầu :

– Được rồi! Cúc muội tiếp tay với ngu huynh!

Trong phòng, Diệp Thanh nằm trên giường, bình tịnh.

Giản Hoài Quyên ngồi nơi mép giường, bình tịnh không một âm thinh nào, ngoài hơi thở nhẹ của hai nàng.

Lâm Quỳnh Cúc kéo Giãn Hoài Quyên qua một bên, cho Nhuế Vĩ đến gần.

Diệp Thanh cười, thốt :

– Xem ra, công tử không trị nổi chứng bệnh của tôi rồi đó!

Trong trường hợp đó, nàng còn cười nói được, Nhuế Vĩ phải thầm phục nàng trầm tĩnh phi thường. Chàng xem mạch nàng một lúc, rồi ngẩng đầu lên, thốt :

– Bịnh chưa nhập đến Cao Hoan, “Kim Châm Quá Huyệt Pháp” có thể dùng được.

Diệp Thanh hỏi :

– Công tử áp dụng khoa châm chích, chữa trị cho tôi?

Nhuế Vĩ đáp :

– “Kim Châm Quá Huyệt Pháp” có phần nguy hiểm hơn các pháp châm chích khác. Nếu không khéo tay, là làm nguy đến tánh mạng.

Diệp Thanh mỉm cười :

– Công tử là truyền nhân của Dược Vương Gia, tôi tin là công tử tinh thông thuật đó, nên không sợ có nguy hại gì. Công tử cứ chiếu theo phương pháp, chữa trị cho tôi.

Nhuế Vĩ chính sắc :

– Nói là tinh thông, thì không đúng, bất quá tại hạ chỉ am tường phần lý thuyết, chứ chưa thực hành lần nào. Cho nên, tại hạ chưa rút kinh nghiệm, sợ không thu hoạch kết quả mong muốn.

Diệp Thanh đáp :

– Sanh tử do mạng, còn phương pháp nào cũng phải dùng phương pháp đó, chứ chẳng lẽ tôi phải nằm giường chờ chết sao? Công tử đừng do dự!

Nhuế Vĩ vào phòng riêng, lấy chiếc rương do Dược Vương Gia để lại, rương đó chứa đựng các dụng cụ và vật liệu cần thiết cho việc cứu cấp. Chàng lại bảo Lâm Quỳnh Cúc cởi áo Diệp Thanh.

Nhuế Vĩ bắt đầu chích huyệt.

Chàng cần phải chích vào đủ ba mươi sáu huyệt ở đầu, ở lưng, ở tay, ở ngực, và hạ bộ. Đến các huyệt tại ngực và dạ dưới của Diệp Thanh, chàng có dừng tay do dự một lúc lâu. Sau cùng, chàng không thể cố chấp một tiểu tiết, bởi y thuật là nhân đạo, mạng sống của con người là trọng, chàng chích luôn vào các huyệt còn lại.

Hôm đó, màu đỏ trên làn da của Diệp Thanh từ từ tan biến.

Nhuế Vĩ cho nàng uống luôn một thứ thuốc bổ, nàng khôi phục thể lực nguyên vẹn. Độc tánh trong người chàng cũng không phát tác nữa. Như vậy là chàng thành công trong việc tự cứu.

Tự nhiên, chàng phải vui mừng và định bụng trong vài hôm nữa sẽ lên đường tìm Tam Nhãn Tú Sĩ, nhờ chữa trị cho Giản Hoài Quyên.

Một hôm, chàng gọi Đoạt Phách Sứ Giả, thốt :

– Tiểu thơ của các vị đã lành mạnh rồi. Các vị có thể ly khai nơi đây.

Câu Hồn Sứ Giả cười ha hả :

– Đệ tử Dược Vương Gia quả là tay đại tài! Đảo chúa của tại hạ nhất định là sẽ báo đáp công đức xứng đáng!

Nhuế Vĩ khiêm tốn :

– Việc nhỏ mọn, có công lao gì, các hạ đừng nói đến sự thù tạ.

Đoạt Phách Sứ Giả cười, tiếp nối :

– Ngoài công tử ra, trên thế gian này còn ai cứu được tiểu thơ! Công tử không nên quá khiêm! Nhất định là phải có sự thù tạ!

Câu Hồn Sứ Giả hỏi :

– Mình đáp tạ bằng cách nào đây, nhị ca?

Đoạt Phách Sứ Giả lấy trong tay áo một chiếc địch hình thức kỳ quái, đưa lên miệng thổi nhẹ. Âm thinh như tiếng chim lạ kêu nhẹ nhàng.

Nhuế Vĩ trông chiếc địch, mường tượng đã thấy qua, song không nhớ là thấy ở đâu, trong trường hợp nào.

Không lâu lắm, bốn bóng người xuất hiện. Đó là bốn nữ nhân, vận y phục trắng, tóc xõa chấm vai, tay đeo kim hoàn. Thân pháp của chúng cực nhanh, mấy hôm nay, không ai phát hiện chúng quanh vùng, chắc hẳn là chúng ẩn nấp khá xa vùng đó, thế mà tiếng địch vang lên, chúng đến ngay. Nàng nào cũng bưng một chiếc mâm, phủ khăn trắng.

Cả bốn nàng cung cung kính kính đến cạnh Đoạt Phách Sứ Giả.

Đoạt Phách Sứ Giả bảo :

– Lấy khăn xuống!

Trên bốn mâm, toàn là châu ngọc.

Đoạt Phách Sứ Giả cười thốt :

– Xin công tử thu nhận!

Nhuế Vĩ biến sắc, hướng về bốn nàng, khoát tay :

– Các cô nương mang đi đi!

Câu Hồn Sứ Giả chớp mắt :

– Công tử hiềm ít?

Nhuế Vĩ nghiêm sắc mặt :

– Tại hạ không thuộc hạng tham tiền tài, nếu các vị không bảo họ mang đi, tại hạ bắt buộc phải đuổi khách.

Đoạt Phách Sứ Giả cười nhẹ :

– Nhất định công tử phải thu nhận! Chẳng những bốn mâm châu ngọc, mà cả bốn nàng đó nữa, công tử cũng nhận luôn!

Nhuế Vĩ biến sắc, hét :

– Các vị cho tại hạ thuộc hạng người nào?

Đoạt Phách Sứ Giả cười vuốt :

– Nếu công tử không nhận, thì bọn tại hạ sẽ bị tiểu thơ quở mắng. Vô luận làm sao, công tử cũng phải niệm tình bọn tại hạ.

Nhuế Vĩ cười lạnh :

– Nếu tại hạ cương quyết khước từ?

Câu Hồn Sứ Giả đáp :

– Đã cứu người, công tử phải tiếp nhận sự thù tạ của người. Không được khước từ!

Nhuế Vĩ cười lớn :

– Trong thiên hạ lại có việc cưỡng bách người ta thu lễ vật nữa sao? Cái đạo lý đó khó tiêu vô cùng! Hôm nay, tại hạ chờ xem các vị sẽ làm gì cho tại hạ phải thu nhận lẽ vật đó!

Đoạt Phách Sứ Giả quay sang bốn nữ nhân, bảo :

– Mang luôn vào nhà trong!

Bốn nàng nhích chân, toan bước.

Nhuế Vĩ hét :

– Đứng nguyên tại đó!

Bốn nàng áo trắng không dám cãi lịnh Đoạt Phách