Old school Easter eggs.
Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324863

Bình chọn: 10.00/10/486 lượt.

ơi?

Nhuế Vĩ đáp :

– Tiểu muội!

Dược Vương Gia trố mắt rồi gọi gia nhân dìu Nhuế Vĩ vào, còn lão chạy theo Thất Tâm Nữ bắt nàng về.

Theo Nhuế Vĩ vào trong, lão trở ra ngoài, giải huyệt cho Lâm Quỳnh Cúc, đoạn dẫn nàng vào luôn hậu thất.

Lão gọi gia nhân khiêng một chiếc thùng bằng sắt, cao bằng đầu người, rộng lớn cùng gạch làm chân lò, và củi đun, ba vò đựng giấm.

Lão sắp chân táo, bắt thùng lên, gia nhân xách nước đổ vào được nửa thùng, nổi lửa lên đun, đồng thời đổ vào đó một lọ giấm. Đoạn lão bỏ Nhuế Vĩ vào thùng đặt chàng ngồi, mặt nước ngang cổ, Nhuế Vĩ bị cởi trần truồng như nhộng.

Xong xuôi lão dặn Lâm Quỳnh Cúc :

– Cô nương canh chừng lửa, đừng cho tắt, khi nào nước bắt đầu sôi, lập tức vớt hắn ra!

Lão trao hai bình thuốc nước cho nàng rồi dặn tiếp :

– Vớt y ra rồi, cô nương lấy bình thuốc nước màu đen, cho y uống hai muỗng, còn bình trắng kia, cô nương thoa khắp người y. Sau đó đổi nước khác, giấm khác, rồi nấu nước sôi, vớt y ra thoa thuốc, cho uống thuốc, làm như vậy mỗi ngày ba lần. Liên tiếp ba ngày. Nước, giấm cứ gọi gia nhân mang đến. Cơm nước đã có người cung cấp, còn việc đun, vớt cho thuốc là phần việc của cô nương, cái đó không ai làm thay được. Nên nhớ, nước gần sôi là phải vớt y ra, nếu quên là y bị chín rục thịt xương đấy nhé!

Lâm Quỳnh Cúc cho rằng cách trị bệnh rất lạ kỳ, song không hỏi. Nàng chỉ hỏi :

– Còn tiên sanh?

Dược Vương Gia đáp :

– Lão phu vắng mặt ba hôm. Lão phu ở phòng bên cạnh, chữa trị cho Thất Tâm Nữ!

Lão bước đi liền.

Nhuế Vĩ trần truồng, Lâm Quỳnh Cúc quá thẹn, mỗi lần tiếp xúc lại còn phải ngậm thuốc mới cho chàng, thổi đưa hơi, chứ chàng không nuốt nổi.

Qua ngày thứ hai, sau lượt ngâm nước nóng, cho uống thuốc, xoa thuốc, Nhuế Vĩ tỉnh lại nói năng được.

Lâm Quỳnh Cúc hỏi chàng :

– Nữ nhân nào đó, đại ca?

Trong mấy ngày sau này, Nhuế Vĩ thường đem việc của Thiên Trì Phủ nói với nàng, cho nàng quen dần gia thi của Giản Thiệu Vũ. Chàng dọn đường cho cuộc tác hợp nàng với Giản Thiệu Vũ trong tương lai! Cho nên Lâm Quỳnh Cúc biết tên hầu hết các nhân vật trong gia đình đó.

Chàng đáp :

– Nàng là Giản Hoài Quyên, tiểu thơ trong Thiên Trì Phủ!

Lâm Quỳnh Cúc kêu lên :

– Một vị thiên kim tiểu thư sao ra nông nỗi đó?

Nhuế Vĩ thở dài :

– Hẳn cũng có nguyên nhân!

Lâm Quỳnh Cúc lại hỏi :

– Đại ca gọi nàng là tiểu muội?

Nhuế Vĩ cười khổ :

– Quen gọi như thế lúc ngu huynh đóng vai đại công tử giả hiệu!

Lâm Quỳnh Cúc cau mày :

– Đại ca nói gì, mình giống đại công tử họ Giản đến nỗi đổi người trong nhà không ai phát hiện sự giả mạo?

Nhuế Vĩ gật đầu :

– Phải! Như hai giọt nước!

Lâm Quỳnh Cúc trầm ngâm một chút :

– Biết đâu đại ca cùng Giản đại công tử không là huynh đệ đồng bào song sinh?

Nhuế Vĩ lắc đầu :

– Làm gì có việc đó! Giản công tử lớn hơn ngu huynh ba tuổi kia mà!

Lâm Quỳnh Cúc tiếp :

– Hay là anh em cùng cha khác mẹ? Chứ không thì làm sao có việc người giống người đến độ thân nhân không nhận ra?

Nhuế Vĩ lại lắc đầu :

– Tổ quân của ngu huynh ở tại Sơn Tây, còn gia quyến của Giản công tử thì ở tại Kim Lăng, mẫu thân của Giản công tử lại là mạng phụ phu nhân, chồng là Tể Tướng tại triều, đâu có việc cẩn hợp với tiên phụ?

Tuy nhiên giả thuyết của Lâm Quỳnh Cúc cũng làm cho chàng suy nghĩ!

Phụ thân chàng ngày trước vốn là tay phong lưu tài tuấn. Và trên đời, có ai học được chữ ngờ! Một lý do khác làm chàng suy nghĩ nghiêm chỉnh hơn, là nữ nhân bí mật mà chàng gặp tại phần mộ nhà họ Giản, bà ấy rất giống chàng!

Bà ấy là ai? Một thân nhân của chàng? Nếu là thân nhân thì sự liên hệ như thế nào? Bà ấy đã cứu chàng hai lượt, một nơi tay Thể Y Giáo, một nơi tay Sử Bất Cựu! Chàng rất có cảm tình với bà sau hai lần được cứu!

Thấy chàng miên man nghĩ ngợi, Lâm Quỳnh Cúc vội đánh trống lảng :

– Đại ca… đại ca… trong thiên hạ thiếu chi những điều xảo hợp!

Suy tư mãi, chàng nghe mệt mỏi, rồi ngủ vùi.

Đến tối, Lâm Quỳnh Cúc gọi chàng tỉnh dậy dùng cơm. Chàng nghe đói, song chưa tự mình ngồi dậy nổi, Lâm Quỳnh Cúc phải đút cho chàng ăn.

Trong khi ăn chàng hỏi :

– Dược Vương Gia chưa ra khỏi phòng?

Lâm Quỳnh Cúc lắc đầu :

– Chưa! Cũng không nghe tiên sanh nói năng gì cả!

Nhuế Vĩ cau mày :

– Lạ quá! Chữa trị gì đến hai ngày mà chưa xong?

Lâm Quỳnh Cúc đáp :

– Có thể bịnh tình phức tạp sao đó? Chúng ta không nên làm kinh động đến tiên sinh!

Nhuế Vĩ thở dài :

– Tại sao ngu huynh mất hết khí lực, không làm được một cử động nhỏ?

Lâm Quỳnh Cúc giải thích :

– Dược Vương Gia bảo, phải ngâm nước như vậy đúng ba ngày đại ca mới khôi phục được khí lực.

Hai hôm đầu, Nhuế Vĩ mê man, Lâm Quỳnh Cúc còn miễn cưỡng ôm chàng bỏ vào thùng, vớt chàng ra thoa thuốc, trong khi chàng trần truồng. Nhưng bây giờ chàng tỉnh lại rồi, nàng thấy khó ôm ẵm chàng như vậy! Tuy nhiên nàng không làm thì ai làm?

Trong khi Lâm Quỳnh Cúc cắn răng bế chàng, chợt có tiếng than thở bên ngoài cửa sổ.

Nhuế Vĩ giật mình hỏi lớn :

– Ai?

Phần Lâm Quỳnh Cúc vì cả thẹn, nóng mặt lỗ tai lùng bùng nên không nghe gì cả. Nàng thốt :

– Ở đây, trừ mấy người phục dịch quen mặt ra