Tháng ngày ước hẹn

Tháng ngày ước hẹn

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323582

Bình chọn: 7.00/10/358 lượt.

ợc công nhận thì chỉ khiến hai người như bị nhúng vào chảo dầu chiên mà thôi.

Phong Lan vừa nhìn thấy Tăng Phi, không kìm được đứng phắt dậy. “Cậu ấy sao rồi? Trong đó không khó khăn quá chứ? Rốt cuộc sẽ xử ra sao? Có nhắc gì đến em không?”

Tăng Phi đặt tay lên vai để cô ngồi xuống, nói: “Phong Lan, bình tĩnh đã.”

Phong Lan vẫn khăng khăng nói: “Kể hết cho em nghe những gì cậu ấy nói.”

Hai người ngồi trong quán cà phê gần phân cục cảnh sát, Tăng Phi gọi phục vụ đến rót nước cho Phong Lan, rồi đơn giản mà rõ ràng tường thuật lại hết cuộc đối thoại vừa xong cho cô nghe.

Đinh Tiểu Dã không muốn gặp cô, Phong Lan không hề cảm thấy bất ngờ. Cô thẫn thờ một hồi lâu rồi lại hỏi Tăng Phi: “Em có thể làm được gì?”

Tăng Phi cố giấu tiếng thở dài.”Đó chỉ là lời lẽ một chiều từ phía cậu ta!”

“Anh cũng không phải là không tin hoàn toàn!” Phong Lan tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt sáng lên như có vô số đốm lửa. “Vẫn còn hy vọng đúng không?”

Tăng Phi nói: “Cho dù anh có đồng ý giúp cậu ta thì những việc sau đó khó khăn hơn em tưởng rất nhiều… Nếu người đâm chết Phùng Minh thực sự không phải là cậu ta thì tòa án cần phải thu thập chứng cứ. Hơn nữa, chỉ riêng chuyện cậu ta bao che cho Thôi Khắc Kiểm, cản trở người thi hành công vụ, những tội danh này cũng đủ để cậu ta lĩnh đủ rồi.”

Phong Lan nhắc lại câu hỏi: “Em có thể làm được gì?”

Tăng Phi trầm tư hồi lâu, bóp bóp thái dương.Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều việc, sự mệt mỏi khiến anh thở không ra hơi, anh mới ba mươi tư tuổi mà có cảm giác mình già cỗi như thể ông già sáu mươi tư.

“Phong Lan, em cần phải suy nghĩ kĩ.” Anh khuyên can lần cuối. “Anh biết em yêu cậu ấy, nhưng chuyện này không chỉ dựa vào “tình cảm” mà có thể giải quyết được. Không cần thiết phải mang cả cuộc đời em ra để đánh cược, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Phong Lan đáp lại bằng một câu hoàn toàn không liên quan: “Anh quên rồi, trong vườn địa đàng người đầu tiên cắn quả táo chính là phụ nữ.” Nói xong, cô bật cười. “Thử nói cho em biết, Tăng Phi, ngoài “tình cảm” ra thì em còn có thể dùng những thứ gì nữa?”

Cho đến khi chào tạm biệt Tăng Phi, Phong Lan vẫn luôn tỏ ra trấn tĩnh. Cô hiểu việc đó quan trọng thế nào trong thời điểm này. Khi kỳ thi vào đại học kết thúc, buổi tối hôm đó cô sốt cao, bác sĩ nói có lẽ cô đã bị cảm một tuần rồi, đã biến chứng sang viêm phổi, bình thường thì người sẽ rất mệt mỏi khó chịu, nhưng cả quá trình thi cử cô lại không hề cảm thấy gì. Ngày đêm khổ công đèn sách chẳng phải là vì mấy ngày này hay sao? Phong Lan không phải người có thể cho phép bản thân bước đến bậc cửa rồi mà còn trượt chân. Cô là người đỗ đại học có điểm số cao thứ chín của toàn thành phố năm đó.

Chỉ cần sức mạnh vẫn còn đọng trong tim, người ta sẽ không quỵ ngã.

Đương nhiên, bảo cô điềm nhiên vô sự cũng chẳng ai tin. Trong lòng Phong Lan vô cùng lo sợ, đêm hôm đó, không biết cô đã đi vòng quanh phòng khách biết bao nhiêu lượt, cứ đi tới đi lui như thế, hoài nghi, nao núng, cả những ý nghĩ phải tính toán và bảo vệ bản thân cũng hiện đi hiện lại trong đầu.

“Phong Lan, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Câu nói này bây giờ không chỉ là lời khuyên của Tăng Phi nữa, mà trở thành âm thanh của chính cô. Mỗi bước đi, thêm một suy nghĩ khởi sinh rồi lại âm thầm bị đạp nát.

Cô yêu anh.

Yêu nhiều không?

Tình yêu có giá hơn những gì?

Phong Lan bày hết ra trước mặt những khả năng tệ nhất, từng cái một, sau đó lại sắp xếp các dữ kiện một lần nữa. Cuối cùng cô cũng ngồi xuống, đếm những chiếc thẻ ngân hàng trong tay, giấy tờ sở hữu nhà, giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phiếu, giấy phép kinh doanh và tất cả những tài sản thuộc sở hữu cá nhân của cô, lúc này trời đã mờ sáng, cô không hề nhận ra mình đã hoang mang đi lại trong năm, sáu tiếng đồng hồ. Thảm trải sàn trong phòng khách vẫn còn nguyên những vệt lông xù lên hỗn loạn, cẳng chân không biết va vào các cạnh bàn ghế từ lúc nào mà đầy vết đỏ bầm.

Phong Lan đi rửa mặt, khi nhìn vào gương, cô cố chút băn khoăn, sợ người trong đó qua một đêm bạc trắng đầu. May mà điều đó không xảy ra. Khuôn mặt cô sau khi tẩy trang lộ ra vẻ mệt mỏi, dù không thể bì nổi với gương mặt căng tràn sức sống lúc tuổi còn đôi mươi, nhưng da dẻ vẫn coi là còn mịn màng, các đường nét trên gương mặt cân đối, mái tóc dày, suôn mượt. Phong Lan sờ lên mặt mình, cô vẫn chưa già mà! Nếu như cô đợi được Đinh Tiểu Dã, đến lúc đó gương mặt cô trông sẽ ra sao?

Khang Khang là một trong những người biết sớm nhất việc Phong Lan định chuyển nhà hàng, cũng là người duy nhất trong nhà hàng biết mọi thông tin về tình hình và tình cảm hiện nay giữa Phong Lan và Đinh Tiểu Dã. Cậu bây giờ thường tự xưng là “Saint Cupid Khang”, thế nhưng khi biết quyết định của Phong Lan, cậu vẫn ngây đơ.

“Nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành, gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, Đỗ Thập Nương nổi giận quăng rương châu báu xuống sông…” Cậu lôi hết tất cả những câu chuyện điển tích liên quan đến lòng dũng cảm mà cậu nhớ ra, vẫn cảm thấy không đủ để diễn tả độ sốc trong lòng mình. “Nếu như sống ở thời cổ đại, chị sẽ


Old school Swatch Watches