
Du thỉnh thoảng lại nói mê :
– Tử Dục, Tử Dục, cho ta xem cái đầu Tào Tháo nào .
Tương Cán vội lấy bức thư giấu trong mình. Sáng hôm sau, từ biệt Châu Du về thật sớm.
Ra mắt Tào Tháo, Tương Cán nói :
– Châu Du cao kỳ, không thể dùng lời dụ được. Nhưng tôi bắt được thư này bù vào. Nói rồi lấy bức thư ra trình Tào Tháo.
Tào Tháo xem xong, tức giận liền vời Thái Mạo, Trương Doãn vào chỉ mặt hét :
– Ta chờ các ngươi tập luyện xong thì mạng ta không còn nữa . Rồi không nghe lời hai người phân giải, Tào Tháo thét quân mang ra chém lập tức.
Chém tướng xong, Tào Tháo suy nghĩ, dậm chân than :
– Ta mắc mưu Châu Du rồi !
Ðoạn, phong Mao Giới và Vu Cấm thay thế Thái Mạo, Trương Doãn.
Quân thám thính về báo các tin trên cho Châu Du hay, Châu Du cả mừng.
Lổ Túc khen :
– Ðô Ðốc có tài biến hóa như vậy còn lo gì giặc Tào .
Châu Du lại khiến Lỗ Túc đi thăm dò xem Khổng Minh có biết gì không.
Hồi 46
Dùng Chước Lạ, Khổng Minh Mượn Tiễn
Dâng Kế Mật, Hoàng Cái Chịu Đòn
Nhắc lại, Lỗ Túc vâng lệnh Châu Du đi thẳng xuống thuyền Khổng Minh để dò ý tứ.
Khổng Minh liền rước lên thuyền cùng nhau ngồi trò chuyện
Lỗ Túc nói:
– Luôn mấy hôm bận việc quân vụ, nên không đến thăm tiên sinh để nghe lời dạy bảo.
Khổng Minh nói:
– Chính Lượng cũng chưa kịp đến mừng Ðô Ðốc đấy.
Lỗ Túc hỏi:
– Mừng về chuyện chi?
Khổng Minh nói:
– Thôi đây, chính Công Cẩn sai tiên sinh đến đây dọ thử coi Lượng có biết hay không, sao mà còn dấu nhau?
Nhưng việc ấy thì đáng mừng lắm.
Lỗ Túc nghe nói giật mình sửng sốt hồi lâu mới hỏi:
– Vì đâu mà tiên sinh biết được?
Khổng Minh mỉm cười:
– Kế ấy chỉ lừa được Tưởng Cán mà thôi, còn Tào Tháo tuy lầm trong chốc lát, song cũng tỉnh ngộ lại ngay, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận là mình trúng kế. Nay Thái Mạo, Trương Doãn đã chết, Giang Ðông đã trút được mối lo rồi. Như vậy thì sao lại không ăn mừng? Tào Tháo lại sai Vu Cấm, Mao Giới làm Thủy sư Ðô Ðốc, ắt hai tay ấy chỉ làm uổng mạng mấy vạn thủy quân của Tào Tháo mà thôi.
Lỗ Túc nghe qua liền ngẩn người, mở miệng không ra, đành kiếm vài lời chống đỡ, nói chuyện hồi lâu rồi cáo từ ra về.
Khổng Minh lại dặn:
– Khi về trước mặt Công Cẩn, xin Tử Kính chớ nói Lượng biết rõ việc này từ trước nhé! Kẻo rồi Công Cẩn lại đem lòng ngờ ghét, kiếm chuyện hại Lượng đấy.
Lỗ Túc gật đầu xin nhớ. Nhưng khi về gặp Châu Du, Túc lại đem hết sự thật kể ra.
Châu Du kinh hãi nói:
– Người này thật không nên để, ta quyết giết hắn đi mới xong.
Lỗ Túc can:
– Nếu giết Khổng Minh, e rằng bị Tào Tháo cười cho.
Châu Du nói:
– Không sao! Ta sẽ lấy việc công đạo giết hắn, khiến hắn chết mà không thể oán ta…
Lỗ Túc hỏi:
– Dùng công đạo như thế nào mà giết được y?
Châu Du mỉm cười:
– Tử Kính đừng hỏi nữa. Ngày mai sẽ thấy…
Hôm sau, Châu Du triệu tập các tướng dưới trướng, rồi sai quân thỉnh Khổng Minh đến bàn việc.
Khổng Minh Hán hở đến liền.
Khi mọi người ngồi yên đâu đấy, Châu Du liền hỏi Khổng Minh:
– Nay đã gần ngày giao chiến với binh Tào. Vậy trên mặt nước cần lấy binh khí nào làm trọng?
Khổng Minh đáp:
– Ðánh nhau trên sông lớn, cần lấy cung tên làm chính.
Châu Du nói:
– Lời tiên sinh rất hợp ý ta. Ngặt vì hiện nay trong quân bị thiếu tên dùng. Vậy phiền tiên sinh đứng ra đốc xuất việc làm tên chống giặc. ây cũng là việc công, xin tiên sinh chớ từ chối.
Khổng Minh nói:
– Ðô Ðốc đã phó thác, tôi đâu dám từ nan. Vậy chẳng hay cần bao nhiêu tên, trong thời hạn bao nhiêu ngày?
Châu Du nói:
– Chừng mười vạn mũi tên, trong chừng mười hôm, liệu được chăng?
Khổng Minh đáp:
– Binh Tào gần đến nay mai, nếu đợi trong mười ngày thì hư việc lớn mất.
Châu Du hỏi:
– Vậy tiên sinh liệu chừng mấy hôm thì xong?
Khổng Minh đáp:
– Trong ba hôm, sẽ đem nạp mười vạn mũi tên cho Ðô Ðốc.
Châu Du nghiêm trang nói:
– Giữa chốn ba quân, xin tiên sinh chẳng nên nói chơi.
Khổng Minh nói:
– Tôi đâu dám nói chơi với Ðô Ðốc, nếu không tin xin cứ lấy Quân lệnh trọng. Trong ba ngày nếu không xong, tôi xin chịu tội.
Châu Du cả mừng, liền gọi quan Quân Chánh Tư đem giấy bút tới để Khổng Minh làm tờ Quân lệnh trạng trước mặt chư tướng, rồi bày rượu thết đãi, và nói:
– Chừng việc binh rãnh rồi, tôi sẽ tạ ơn khó nhọc của ngài.
Khổng Minh nói:
– Hôm nay không kịp, để ngày mai sẽ khởi sự. Qua ngày thứ ba, Ðô Ðốc sai năm trăm quân xuống dưới mé sông chở tên mang về…
Khổng Minh uống vài chén rồi từ biệt lui về.
Lỗ Túc ngơ ngác hỏi Châu Du:
– Y nói dối chăng?
Châu Du nói:
– Rõ ràng là hắn tự muốn tìm cái chết. Ta có bức bách gì hắn đâu? Nay hắn đã làm Quân lệnh trạng trước mặt chư tướng, dù hai chân hắn có mọc cánh mà bay cũng chẳng khỏi phen này. Ta chỉ việc dặn bọn lính thợ cố ý làm chậm, vật liệu thì không cung cấp đủ, ắt hắn phải sai hẹn. Bấy giờ bắt y ra trị tội, còn cãi làm sao? Bây giờ thì Tử Kính hãy tới dò xem hắn hành động thế nào, rồi về cho ta biết…
Lỗ Túc lãnh mạng đến thăm Khổng Minh.
Khổng Minh trách ngay:
– Tôi đã dặn Tử Kính giấu dùm đừng nói thật với Công Cẩn, sợ Công Cẩn ganh tỵ mà hại tôi. Ai ngờ Tử Kính không giữ cho. Quả nhiên