
n được sự tĩnh mịch và rối ren trong lòng.Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và chán trường, Như Tuyết quay người định về nhà.Bất ngờ điện thoại trong túi rung. Cô chậm chạp cầm lên xem người gọi tới là ai?Vừa nhìn số trên màn hình cô đã muốn bấm nút đỏ…. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định ấn nút xanh.Không chờ cô trả lời, bên kia gấp gáp nói:– Em đang ở đâu? Anh cần nói chuyện với em.– Để lúc khác được không?Cô nhàn nhạt từ chối. Hiện tại cô rất phiền muộn, chỉ muốn ở một mình.– Ở đâu? – Người kia lạnh lùng nhắc lại – Nếu không anh sẽ đến nhà em ngay lập tức.– Em không ở nhà.– Vậy ở đâu? Đừng để anh phải bỏ thời gian tìm em. – Âm thanh nhấn mạnh.Lần đầu tiên nghe giọng anh tức giận và nóng nảy như vậy, chắc là có chuyện quan trọng thực sự. Như Tuyết đành nói đại một quán cà phê nào đó gần chỗ mình đang đứng.Lúc này cô mới biết, trong vô thức mình đã lang thang đến đường Láng, gần đại học Ngoại Thương.Mình mong chờ và lưu luyến điều gì ở đây sao? Cô nở nụ cười buồn quay đi.***Trong một quán cà phê nhỏ gần đường Láng Thượng.Đã qua giờ nghỉ trưa vì vậy quán không đông khách. Chỉ có một vài cô cậu sinh viên vẫn còn níu lại nói chuyện hoặc học bài.Không gian nơi đây tuy không rộng nhưng rất yên tĩnh và thoáng mát. Thiết kế hiện đại, trẻ trung với gam màu cam. Những chiếc ghế hình quả trứng lõm sâu dễ thương và sinh động.Tiếng nhạc nhẹ nhàng “safe and sound” của Taylor Swift vang lên.Một người đàn ông điển trai, mặc áo phông xám, quần thô nâu đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa, chốc chốc lại xem giờ qua chiếc đồng hồ hiệu Brequet trên tay rồi nhìn ra ngoài. Vẻ mặt và ánh mắt đều cho thấy anh ta đang vô cùng sốt ruột và bực bội.***Dừng chân trước nơi hẹn, Như Tuyết vừa đưa mắt nhìn vào trong đã bắt gặp Quang Tiệp đang nhìn mình.Không ngờ anh đến nhanh thế, cô thở dài rồi bước đến ngồi xuống ghế đối diện.Phục vụ viên vội chạy đến hỏi cô dùng gì.Như Tuyết gọi cho mình một ly nước cam khi nhìn ly cà phê đen trước mặt người kia.Sau đó cô quay sang nhìn thẳng vào anh, bình thản hỏi:– Anh tìm em có chuyện gì?Chăm chú quan sát nét mặt cô một hồi lâu…. mãi sau Quang Tiệp mới trả lời:– Minh Vương đang ở bệnh viện Việt Đức.Mặt Như Tuyết lập tức trắng bệch, tay cầm ly nước lọc run lên, vội vàng đặt xuống định nhỏm người dậy….Bỗng chốc cô khựng lại….Hít sâu một hơi giấu kín tâm trạng của mình, hai tay buông xuống dưới gầm bàn. Vẻ mặt bình lặng như trước, cô nhìn anh, lạnh nhạt hỏi:– Anh ta bị làm sao?Biểu hiện tự nhiên của cô khiến Quang Tiệp vô cùng tức giận. Anh nhìn sâu vào mắt cô, nghiến răng nói:– Cậu ta bị xuất huyết dạ dày.Lặng lẽ hít vào một hơi, khuôn mặt vẫn không xao động, cô cắn môi hỏi tiếp:– Bây giờ anh ta sao rồi?Lần này vẻ dửng dưng của cô thực sự trọc giận anh. Quang Tiệp mắt rực lửa nhìn người con gái trước mặt, gằn từng chữ:– Nguyễn Như Tuyết, em còn có thể lạnh lùng như vậy sao? Rốt cuộc em có trái tim không? Em có biết mấy ngày nay cậu ta sống như thế nào không? Em có hiểu cảm xúc của anh khi nhìn thấy cậu ta ngất dưới sàn, bên cạnh là một vũng máu đỏ tươi không?Thực sự đây là lần đầu anh căm ghét cái bản mặt vô cảm và thờ ơ của cô. Cũng là lần đầu tiên anh giận dữ và thấy ghét cô đến vậy.Cô đâu hiểu được cảm giác của anh khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bạn mình. Thậm chí anh không phải chứng kiến một lần mà liên tiếp hai lần.Lần đầu là lúc anh sắp xếp cho một cô gái đến gặp hai người, cố ý cho cô ghen. Kết quả là khi anh gọi điện cho cậu ta, điện thoại không bắt máy. May mà anh vì nóng lòng muốn biết phản ứng của cô cho nên đã vội vàng đến đó tìm.Đáng tiếc khi anh vừa mở cửa phòng bước vào lại chứng kiến đồ đạc rơi vỡ đầy đất, Minh Vương đang nằm nhắm mắt dưới sàn, trên trán cậu ta là một màu đỏ sẫm, máu không ngừng chảy ra, rơi xuống cả khóe mắt. Cảnh tượng đó khiến anh hốt hoảng đến suýt nhũn chân.Vội vàng chạy đến nâng cậu ta dậy.Bất chợt cậu ta mở mắt nhìn anh nhưng trong mắt chỉ toàn là nỗi đau và khúc mắc.Anh đưa cậu ta đi bệnh viện, cậu ta một mực không chịu, chỉ coi đó là vết thương ngoài da. Chẳng còn cách nào khác, anh đành sơ cứu và băng bó cho cậu ta.Từ hôm đó cậu ta giam mình trong phòng. Không đi đâu, không gặp ai hay làm gì. Suốt ngày chỉ sống bằng không khí và rượu bia.Tối hôm qua, khi anh tình cờ ghé xem cậu ta chết chưa thì đập vào mắt anh lại là một bãi rác với la liệt vỏ chai rượu lăn lông lốc dưới đất. Cậu ta nằm sóng soài trên sàn nhà, khuôn mặt tím tái, khóe miệng và trước mặt đều là máu.Lại một lần nữa anh kinh hoàng đến run rẩy, cuống cuồng cõng cậu ta chạy đến bệnh viện.Sau hơn năm giờ cấp cứu khẩn cấp, các bác sĩ mới cướp được cậu ta từ tay tử thần. Bọn họ nói cậu ta bị xuất huyết dạ dày cấp tính, thậm chí có chỗ còn bị thủng, vì vậy đã tiến hành cắt bỏ một phần ba dạ dày, may mắn đến kịp nếu không Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay.Anh nghe xong rụng rời tay chân, không còn hơi sức ngồi bệt xuống ngay trước cửa phòng cấp cứu.Mới có vài ngày vậy mà Quang Tiệp phải trải qua hai cú sốc lớn. Cũng may tim anh khỏe mạnh, nếu không đã theo cậu ta nhập viện từ lâu rồi.Bình tĩnh đối mặt với sự phẫn nộ