
hoảng sợ trước sự việc xảy ra nhanh như chớp này, bà Ella trượn mắt nhìn Quang Tiệp như một kẻ điên chưa từng gặp, mãi sau mới ý thức được độ nghiêm trọng, vội vàng chạy lại cố gắng đẩy tay anh ra, cuống quýt nói:– Quang Tiệp cháu làm gì vậy? Mau buông con bé ra, cháu sẽ giết nó mất….Buông ra…Cháu điên rồi sao?Quang Tiệp vẫn không thèm để ý, trong mắt anh lúc này dường như chỉ cảm nhận được động mạch nơi cổ của Bảo Ngọc đang yếu dần càng khiến anh vui sướng, cơ hồ không nghe thấy tiếng bà Ella.– Trần Minh Vương, anh bảo nó dừng tay lại ngay. Anh muốn tôi tức chết sao? – Hoảng loạn quá, bà Ella đành hét loạn lên, bà biết chỉ có con trai mình mới ngăn được Quang Tiệp. Bà biết người này bình thường tuy tỏ ra kính trọng với bà nhưng đó chỉ là phép lịch sự và vì bà là mẹ của bạn cậu ta, nhưng chưa bao giờ cậu ta sợ hãi hay phải nhún nhường trước bà. Bây giờ sự tôn trọng đó không còn thì trong mắt cậu ta bà chẳng là gì, lời nói của bà cũng chẳng có chút ảnh hưởng đến cậu.Sau một hồi bình tĩnh, lạnh lùng chứng kiến, Minh Vương liếc mắt nhìn nét mặt tím tái, rúm ró của Bảo Ngọc, cũng chẳng phải là sự thương xót hay đồng cảm gì, chỉ là anh nghĩ đến những lời của Như Tuyết “tha được thì hãy tha đi”. Vì vậy, Minh Vương hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bạn, nhẹ nhàng nói:– Tiệp, đủ rồi.Giọng nói của anh mạnh mẽ và cứng cỏi truyền thẳng vào tai mọi người. Lúc này Quang Tiệp mới trừng mắt nhìn Bảo Ngọc một lần nữa rồi chậm rãi buông tay ra. Nhìn cô ta há mồm thở gấp lấy khí, sợ hãi bám chặt vào tay bà Ella, anh nói từng chữ rõ rệt:– Cảm giác sắp chết thế nào? Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi nhân nhượng cô. Nếu còn để tôi gặp lại thì chắc chắn cô sẽ có chuyến du ngoạn Quỷ Môn Quan dài hạn đó.Thốt ra những lời đe dọa rùng rợn nhất nhưng Quang Tiệp lại tỏ ra chẳng có gì. Anh lạnh lùng nhìn bà Ella và Bảo Ngọc đang nắm chặt tay, dựa vào nhau khiếp đảm nhìn mình, sau đó xoay người bước đến bên cạnh Minh Vương.Hai người quá chán ghét khung cảnh nơi đây, không muốn lưu lại một giây nào, dứt khoát đi đến cửa chính.Nhìn bóng lưng hai người tuyệt tình rời khỏi, Bảo Ngọc bất chấp tất cả gạt tay bà Ella ra, hét lên đầy căm phẩn và không cam lòng:– Tại sao? Tại sao là cô ta? Luận gia thế, luận học thức, luận bề ngoài cô ta có tư cách gì so sánh với em? Vậy tại sao các người đều yêu cô ta đến chết đi sống lại?Hai người đồng thời dừng lại như bị sét đánh trước lời nói của Bảo Ngọc. Sống lưng Quang Tiệp cứng đờ, không thể quay sang nhìn vẻ mặt Minh Vương bên cạnh.Không khí đặc quánh lại, mọi người sợ hãi đến nín thở, ngay cả bà Ella cũng nhìn trừng trừng Bảo Ngọc không dám tin những lời vừa rồi thoát ra từ miệng cô – người vừa suýt bị bóp chết, tay chân vẫn còn run rẩy vì sợ. Không ai nói gì, ánh mắt đồng loạt hướng về bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông như chờ đợi sự phán xét cuối cùng của đáng tối cao.Hai tay nắm chặt lại rồi buông lỏng ra, Minh Vương dần lấy lại sự bình tĩnh sau giây phút cứng nhắc.– Đúng là cô mặt nào cũng xuất sắc hơn người…. Chỉ là…. Tôi chưa từng so sánh cô ấy với bất cứ ai, cô cũng không phải ngoại lệ.Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm và trìu mến dành cho người yêu, nhưng anh vẫn không thèm quay lại nhìn Bảo Ngọc, chỉ bình thản dùng tấm lưng lạnh lẽo, vô tình đối đãi, nói một câu cũng đủ cho cô ta thấu hiểu tất cả. Trong mắt anh, Như Tuyết là duy nhất, cho dù cô ta có xuất sắc đến đâu cũng không liên quan đến anh, càng không thể so sánh với cô ấy bởi anh chưa từng đặt cô ta vào trong mắt thì cô ta có làm gì cũng vô dụng.Nói xong Minh Vương bước đi không chút lưu luyến, mặc cho Bảo Ngọc đau khổ đến không còn sức chống đỡ ngã vật ra đất. Miệng cô ta nở nụ cười chát chúa hòa lẫn với nước mắt.*****Từng bước sải dài trên nền cỏ xanh thẫm, Minh Vương lăm lăm tiến về chiếc xe màu đen quen thuộc của mình, mặc mưa gió táp vào mặt. Mở cửa xe ra đang định ngồi vào thì đã có một bàn tay nhanh nhẹn đóng sầm cửa lại. Quang Tiệp vừa vặn đứng đối diện nhìn vào mặt anh qua màn mưa rào. Minh Vương không nói gì, giờ phút này anh không muốn đối mặt với bạn, chỉ muốn phóng xe đến bên cô ngay lập tức.Không quan tâm nhiều, anh lại giơ tay định mở cửa một lần nữa nhưng Quang Tiệp còn nhanh hơn, đẩy anh ra xa chiếc xe. Hai người cùng ngã trên mặt cỏ ẩm ướt với đất cát bẩn thỉu. Quang Tiệp túm chặt cổ áo Minh Vương, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình hỏi:– Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?– Không. – Minh Vương cố gắng bình tĩnh trả lời.Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn của anh làm Quang Tiệp điên lên, túm chặt cổ áo anh gào lên:– Cậu đang tức giận hay đang khinh thường tôi? Vợ của bạn không được nghĩ đến, đó là đạo lý cơ bản của đàn ông, vậy mà tôi lại phạm phải…. Cậu nói đi, có phải cậu đang tức giận và thất vọng về tôi lắm không? Có phải cậu thấy tôi rất vô sỉ không?Vừa nói Quang Tiệp vừa điên cuồng lay người Minh Vương.Đến lúc này anh không thể im lặng nữa, hất mạnh tay bạn ra quát:– Cậu điên vừa thôi…. Bình tĩnh lại nghe tôi nói…. Tôi không hề tức giận hay thất vọng về cậu, càng không phải là cậu vô sỉ…. Thực ra tôi không có tư