
i trên sàn nhà lạnh băng, cái lạnh như thấm vào tim khiến cô run rẩy sợ hãi, cuống cuồng bò về phía chiếc ghế, lay tay bà Ella, miệng không ngừng nói:– Bác phải ngăn anh ấy lại, nhất định bác có thể ngăn anh ấy lại mà.– Không thể nào…. Tại sao nó lại làm vậy? Làm sao nó có thể làm được? – Bà Ella thẫn thờ tự hỏi, sau đó vội vàng nắm chặt khủy tay BN hỏi, không quan tâm đến việc đang làm cô đau – Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải con đã làm gì khiến nó tức giận không? Con nói rõ ra đi.Thấy bà Ella khẩn cấp hỏi mình, Bảo Ngọc đành cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén, sâu thăm thẳm của bà đáp:– Con nghĩ chắc là anh ấy đã biết chuyện bác đến bệnh viện yêu cầu Như Tuyết rời xa anh ấy ạ.– Phản rồi, phản rồi – Bà Ella giận dữ vỗ mạnh vào mặt bàn, chiếc bàn rung lên bần bật như hơi thở đang phập phồng của chủ nhân – Chỉ vì chuyện đấy mà nó dám làm như vậy. Nó coi bác là gì đây? – Bà vội vàng nhìn người đàn ông đang chắp tay nghiêm trang đứng gần đó ra lệnh – Ông Trương, lập tức gọi nó về đây ngay cho tôi.Vừa nghe tiếng gọi đầy uy quyền và tức giận của bà chủ, ông Trương vội vàng gật đầu dạ da vâng vâng nhưng chưa kịp quay đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên, không gian trở nên tĩnh lặng, dường như mưa gió ngoài kia còn không đáng sợ bằng âm thanh này. Nó chứa đầy uy lực và sự hủy diệt.– Không cần…. Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ đây.Sau giọng nói ấy là hai cái bóng cao lớn, mạnh mẽ khoác áo bành tô đen xuất hiện ở cửa.Minh Vương chậm rãi cởi áo khoác đưa cho người hầu, ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm quét về phía Bảo Ngọc đang sợ hãi đến đơ người, trừng mắt nhìn anh dưới chân bà Ella.– Vương, con nói cho mẹ biết có phải con đang định thu mua công ty của ông Cường? – Thấy con trai trở về, bà Ella vội vàng hỏi luôn.Bước từng bước tiến lại gần hai người, Minh Vương không vội trả lời, nhấc khóe môi bạc lên tạo thành một nụ cười hết sức quyến rũ đồng thời cũng mang theo sát khí đáng sợ nhìn chằm chằm Bảo Ngọc như xứ giả từ địa ngục đến câu hồn khiến cô ta càng sợ hãi, người bất giác run lên, vô thức lùi dần về phía sau.Ung dung ngồi xuống ghế, đặt một điếu thuốc lên miệng rồi châm lửa, chân trái vắt lên chân phải, Minh Vương thong thả ngả người ra sau, rít một hơi dài. Khói thuốc lượn lờ, mờ ảo khiến sự quyến rũ và anh tuấn càng tăng thêm, lúc này trông anh chẳng khác nào một thợ săn đang hưởng thụ niềm vui chơi đùa với con mồi của mình.Đợi không khí lắng đọng đến cực điểm, mọi người đều nín thở, nhìn chăm chăm chờ đợi đáp án, Minh Vương mới hé mắt nhìn thẳng vào mặt mẹ, nhẹ nhàng đáp như chẳng có chuyện gì:– Không phải là “đang định” mà lã “đã làm”…thưa mẹ.Mặc dù nói với giọng kính cẩn nhưng anh lại vừa quăng cho mẹ mình một tin chấn động hơn cả tin tức lầu năm góc bị khủng bố lần thứ hai.Bà Ella lảo đảo vịn vào tay ghế, tay run run chỉ vào con hỏi:– Mày nói gì?…nói lại…lần nữa xem.– Con đã thu mua tập đoàn bất động sản Hồng Cường. – Minh Vương bình tĩnh nhắc lại từng từ rõ ràng.Lần này tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trố mắt nhìn Minh Vương như đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Không khí bị ép đến tối đa. Sau giây phút thẩn thơ vì không thể tiếp nhận nổi, bà Ella đửng bật dậy chỉ vào mặt con hét lên:– Sao mày có thể làm thế? Mày điên rồi, điên thật rồi.– Đúng vậy, con điên rồi, con bị các người bức điên rồi.Đến lúc này Minh Vương cũng mất bình tĩnh, đứng bật dậy đối diện với mẹ đáp trả, hai tay nắm chặt như đang cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng.Nghe vậy, Bà Ella nhìn con trân trối hỏi:– Làm sao mày có thể làm được? Mày có nghĩ đến hậu quả không?– Hậu quả? Hậu quả gì? Con đã từng nói các người chưa biết hết khả năng của con đâu. – Minh Vương nhếch môi nhìn Bảo Ngọc cười gằn.Đang ngồi co ro dưới đất, Bảo Ngọc thấy vậy, sợ hãi vội vàng bò đến ôm chặt bà Ella mong sự che chở trước ánh mắt lạnh giá của Minh Vương, ra vẻ đáng thương nói với bà:– Bác à, anh Vương chỉ là tức giận nhất thời, chắc chắn khi anh ấy bình tĩnh lại sẽ để mọi chuyện tốt đẹp như cũ.Bà Ella vỗ vỗ tay cô an ủi, hít sâu nuốt lại sự tức giận, quay sang nói vói Minh Vương:– Con nên làm như vậy, ông bà thông gia sẽ tha thứ cho con.– Đúng vậy, đúng vậy ạ.Bảo Ngọc vội vàng gật đầu phụ họa, ánh mắt đầy hi vọng nhìn Minh Vương. Đổi lại chỉ là nụ cười châm biếm của anh. Minh Vương ngửa mặt lên trời cười to như đó là chuyện ngớ ngẩn nhất trên đời này.Ngay khi nụ cười chấm dứt, Minh Vương quắc mắt nhìn thẳng vào Bảo Ngọc gằn từng chữ:– Cô nghĩ sau khi bắt buộc cô ấy rời khỏi tôi thì tôi sẽ tha cho cô sao? Cô nên cảm thấy vừa lòng vì tôi còn giữ lại chút nhân từ đối với các người.– Đó là ý của tôi, anh định làm gì đây? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận người phụ nữ đó bước vào nhà này. – Bà Ella đứng chắn trước mặt Minh Vương, ngăn ánh mắt đáng sợ của anh với Bảo Ngọc.– Vậy vì ngăn cản cô ấy mà mẹ cho phép cô ta lợi dụng quyền lực đuổi việc cô ấy, dùng hạnh phúc của người thân của cô ấy để đe dọa cô ấy? – MV không kìm được quát lên.Bà Ella ngạc nhiên đưa mắt nhìn Bảo Ngọc, sau đó cố tỏ ra tự nhiên nói:– Con bé làm thế cũng chẳng sa