
Lại mùi thuốc súng tràn ngập căn phòng. Và lượng thuốc súng càng tăng khi Madi chả có vẻ gì là
ngại ngùng cả, ngược lại còn càm ràm: “Trẹo chân rồi nè, tất cả là do cậu!”
“Chịu đau một chút!”, thằng Godi cúi xuống, cầm chân con bé xem xét, xoay xoay rồi bẻ một cái như thể dân chữa chấn thương chuyên nghiệp. Rất đau, đó là cảm giác mà bất cứ ai được sửa chân kiểu đó cũng cảm nhận được. Loại con nhà đại gia như Madi thì càng phải đau hơn, thế mà trái với suy nghĩ của tôi, nó không hề kêu một tiếng nào. Nó chịu đau giỏi vậy sao?
T/g: hừm, chap này hơi bị loãng vì chưa có gì thú vị, đợi chap sau nhé các ty. Mối quan hệ của Madi và Godi là ntn đây, rất kinh dị đấy, khà khà
À quên, nhớ ment nhé, chém thoải mái, tg rất vui đón nhận :)))))))
Cuối tuần vui vẻ nha m.n ^^!
next Chap 11
Chương 11 : Sự khởi đầu của trò chơi “Yêu và thiêu thân”
Trước khi vào chap 11, tg xin dc làm lại màn giới thiệu tên của các nv cho đỡ quên:
– Minh Kiệt – nv chính, biệt danh Assa- thành viên Badboy, lớp Lý
– Quang Huy- biệt danh Godi, đại ca của Ladykiller, học lớp Anh
– Bảo Nguyên- biệt danh Exdi, thành viên Badboy, phản bội Ladykiller, lớp Toán
– Thanh Phong- Nodi, đại ca Badboy, lớp Lý
– Gia Bảo- Baddi, thành viên Ladykiller, lớp Anh
– Quang- Cradi, thành viên Ladykiller, lớp Anh
– Hoàng Nguyên- Madi, thành viên girl của Ladykiller, lớp Anh
– Minh Hương- Subi tức Quạ đen
-Hương Liên, thành viên Badboy, lớp Hóa
Cùng với các nv khác nữa :)
Rồi, sau đây là chap 11 iu dấu của các ty
Mấy thằng Ladykiller đúng là rất chu đáo với Madi, trong khi thằng Godi sửa chân cho nó thì thằng Cradi đi lấy dầu còn Baddi đem con chó đi ‘tống giam”, chả biết con nhóc đó trả cho tụi nó một tháng bao nhiêu, có bằng tiền lương Oshin không.
– Đau mà không kêu lên là bị ung thư tim mà chết đấy!- Tôi bảo Madi sau khi chứng kiến màn “không thèm kêu van” mặc dù bị đau của nó. Công nhận là con bé này chịu đau giỏi, gần bằng Tnu’ trong “Rừng xà nu” rồi.
– Kêu lên thì được cái gì? – Nó lườm tôi một cái dài cả ngàn năm rồi cười hiền lành – Với lại tớ quen rồi, hì hì!
Quen rồi sao? ý gì đây? Nó có phải tù nhân thời phong kiến giống phim Khựa đâu chứ?
– Chém gió vừa thôi! Nhìn cậu thật mong manh dễ vỡ! – Tôi chọc nó, vì đúng là thế thật, nhưng mà nghe từ “mong manh dễ vỡ” có vẻ sởn da gà!
Và quả nhiên là cái từ đó làm nó dị ứng, giật mình một cái trông hết sức ngộ nghĩnh, đôi mắt nâu tròn xoe nhìn tôi vẻ gì rất…, thế nào nhỉ, à, bàng hoàng.
– Không tới phiên mày lo đâu! Đừng có bận tâm! – Thằng Godi lức này đang xoa dầu cho chân của con bé bỗng xen vào, mắt ánh lên vẻ xem thường. Cái mặt thằng này bao giờ cũng thích ăn đấm, càng nhìn càng thấy tởm.
– Mày có quyền ngăn tao á? Làm bảo mẫu cho Madi được đó! mà nếu lương ít thì làm mẹ kế luôn cho khỏe! – tôi không ngần ngại đốp lại, tiện thể cười thích chí khi nghĩ tới viễn cảnh thằng đó…cho con b.ú.
– Há há há…..- Thằng Exdi với Nodi cười lên sung sướng.
Nhưng thằng Godi thuộc dạng mặt dày, mà chữ “dày” chạy đến dương vô cùng vô tận nên chả có vẻ gì là tức giận, đó là một điểm đáng khâm phục ở nó.
– Tao không có nhu cầu làm bảo mẫu, nhưng nếu muốn bọn mày out khỏi đây cũng không khó đâu!
– Ầy ầy! Bình tĩnh nào các bạn tốt của tớ! – Madi vội ngăn khi 2 bên có nguy cơ cắn xé nhau rồi lay lay tay thằng Godi – Đừng vậy mà!
– Lo thân cậu đi! Đừng cái gì mà đừng? – Thằng đó nói xóc con bé rồi đứng dậy, phủi tay.
– Biết lỗi rồi! Được chưa?- Madi nhăn cái mặt càm ràm rồi nhanh chóng cười trở lại – Bạn bè với nhau cả mà!
– Haizzz…tớ buồn ngủ quá! Đi tham quan nhà cậu được chưa vậy? – Con Liên nãy giờ ngồi xem phim sến mệt quá liền than thở, cắt đứt bầu không khí chiến tranh nãy giờ.
– Hì hì, xin lỗi nhé, giờ thì đi tham quan nhà tớ thôi!- Madi hào hứng đứng lên, nhảy lò cò vì dư chấn của vụ què.
Sau khi dụ được 3 thằng bạn ngồi lại trong phòng khách chơi bài, nó không ngần ngại dẫn bọn tôi đi tăm tia đủ mọi ngóc ngách trong cái biệt thự xa hoa của đại gia, đột kích từ phòng khách vào phòng ăn, nhà bếp, phòng chơi, bể bơi… và cả chỗ tự kỉ lí tưởng của nó – một căn phòng nằm trên tầng 2, với thiết kế y như một phòng thu âm đa chức năng, có cả dàn nhạc cụ hoành tráng và hiện đại, cộng thêm mấy cái loa cỡ bự, các thiết bị thu âm, máy chiếu và sân khấu to đùng. Nó bảo khi nào chán đời thì vào đó bật nhạc ngồi thiền là ok.
Khỏi phải nói nhà nó đẹp và sang đến mức nào, thừa tác dụng khơi dậy âm mưu đào mỏ của bọn ngây thơ trong sáng. Nhưng có một khuyết điểm là cái nhà này bao trùm một sự lạnh lẽo… Sự lạnh lẽo toát lên từ không gian và cả từ thái độ của bọn người làm.
Tình cảm gia đình. Đó là một điều thiếu hụt rất đáng tiếc và không gì bù đắp được, vẽ nên một khoảng trống ơ hờ và ảm đạm. Mẹ. Đó là người đã bỏ nó đi, đi về một nơi nào đó kiểu như thiên đường, từ rất lâu rồi.
Và tôi lại có một ý kiến màu đen về “sự lựa chọn”, đó là chọn cách chấp nhận thì tốt hơn là gồng mình chống lại sự sắp đặt xấu xa đến mức hoàn hảo của số phận. Buông thả đi! Cho đến một ngày bạn trả giá cho những gì mình