
hìn tôi, nước mắt chỉ chờ có thế mà tuôn ra như suối, nó ôm chặt lấy tôi, khóc òa lên:
-Hu hu hu…. Đau mún chết luôn á!!!
-Được rồi! – Tôi vuốt vuốt cái đầu nó – Quạ ngoan đừng khóc nữa! Anh sẽ về dạy lại con bạn của anh!!!
Dỗ mãi nó mới nín, tội nghiệp…
…cho cái áo của tôi, mới giặt hôm qua.
———
-Cậu nói gì lạ thế? Tớ không có đánh Subi! – Cún Cún khoanh tay nhìn tôi, nói rành rọt từng chữ, cái mặt tỉnh còn hơn con White Fang.
Thế ai đánh nó, Cầy Cầy à? Hay là Cẩu Cẩu?
-Vậy hả? – Tôi hỏi lại một câu vô bổ. Không ngờ được nó lại chối. Thế quái nào…
– Cậu nghĩ tớ là loại người xấu xa, nhỏ nhen đó à? Tớ mà thèm chấp một đứa nhóc không biết cách tự bảo vệ mình như Madi à? Được rồi, nếu cậu không tin tớ thì thôi! Bao giờ nghĩ lại thì đến tìm tớ!
Nó nói một chập, xong xách cặp biến khỏi phòng thi, vẻ thất vọng dữ lắm. Tôi đứng ngó theo một hồi, rồi mới hỏi thằng AK – đứa đứng nghe với tôi nãy giờ:
-Thế là sao?
Nó nhún vai:
-Là rứa đó.
Hỏi thằng bại não này đúng là ‘hỏi như không mất công đi hỏi’ mà.
Nó đăm đăm chiêu chiêu:
-Rứa chú mi tin ai?
Đồ điên. Tôi đập một cái vào đầu nó:
-Tin cái đầu nhóc đó!
-Tau tin em Subi. – Thằng nhóc xoa xoa cục u trên đầu, gật gù – Mà còn ai biết vụ đó nữa không? Nghe giang hồ đồn chuyện hôm đó xảy ra ở trong một phòng thi vắng…
-Không phải vấn đề tin hay không. Chuyện đã rõ rành rành như thế rồi. – Tôi xách cái cặp lên, bước ra khỏi cái phòng thi của Cún Cún.
Thằng AK cũng định đi về, vỗ vai tôi một cái, nói như kiểu nó là ông già tôi:
-Đừng nghĩ nhiều, có gì cứ nói với tao. Tao sẽ giúp mày.
Nói như thể tôi bị Si Đa giai đoạn cuối và sắp xuống địa ngục ăn vạ không bằng. Cảm ơn nhé bà nội.
-Dạ, đại ca. – Tôi chắp tay lạy nó một cái, rồi mới đi về.
———
Hôm sau đó ba ngày, thi xong môn Toán, tôi đang đi tìm Cún Cún thì gặp Quạ đen. Nó hớt hơ hớt hải, chạy lại nắm áo tôi, nói nhanh:
-Anh ơi, chị Cún Cún lại đi gây sự với chị Madi rồi!
Oh yeah. Chiến tranh thế giới lần hai đây mờ.
Lúc tôi đến chỗ hành lang vắng đó, hai đứa nó không còn cãi nhau nữa, chỉ thấy Madi ngồi bệt dưới đất, tay trái giữ chặt cánh tay phải, máu tươi nhỏ tong tong xuống đất. Còn Cún Cún thì nhìn tôi trân trối.
Ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác…ờm…nói sao nhỉ? Đại loại là cái cảm giác lúc bạn phát hiện ra bốn anh Siêu nhân Gao mà bạn tôn sùng hồi bé toàn là gay hết. Hay nói đúng hơn, là một cái gì đó quan trọng đã sụp đổ. Thế đấy.
_End chap 46_
Chương 47 : “Only miss the sun when it starts to snow.” (
Giữa hành lang vắng dài hun hút và hơi tối, Cún Cún đứng yên một chỗ nhìn tôi. Bóng nó in xuống nền gạch, bị những mảng sáng cắt lìa.
Cuối cùng thì nó lại đi làm trò này cơ đấy, sao, chối nữa đi!
-Không, không phải như thế…-Nó lẩm bẩm, lắc đầu lia lịa nhìn tôi, có cái gì như sợ hãi bừng lên trong mắt.
Được rồi, không có câu nào hay hơn để nói sao? Chối bay chối biến làm cái gì nữa?
-Tới đúng lúc đấy!-Madi ngóc đầu lên, ngó tôi, vẻ bình thản dù sắc mặt có hơi tái đi, nói đều đều- Xem bạn tốt của cậu làm gì này!
Nó giơ cánh tay phải lên, khoe vết cắt dài và sâu vẫn đang chảy máu. Máu dính làm tèm lem cả lên cái áo trắng học sinh của nó. Chẹp, tội chưa kìa, X-pít chết ở xó nào rồi, sao không đến bảo vệ cho nó?
-KHÔNG PHẢI VẬY! -Cún Cún đột nhiên gào ầm lên đầy tức giận, tiếng nó vang vọng cả cái hành lang- TỰ NÓ CẮT TAY ĐẤY! KHÔNG PHẢI TẠI TỚ!!!
Cái gì chứ, có mà điên!
-Hey, hoang tưởng cũng có giới hạn thôi!- Madi thở hắt ra, cười vẻ bó tay với Cún – Đừng tưởng ai cũng có sở thích tự làm đau mình như cậu. Đồ điên!
-Vậy hả?
Cún Cún đột nhiên đổi thái độ, phá ra cười nguy hiểm, rồi hơi cúi người xuống nhìn Madi chằm chằm. Bóng nó đổ lên bức tường đỏ, kéo dài ra, trông như một con quỷ. Nó trầm giọng, chất giọng lạnh như tiền khiến tôi cũng nổi da gà:
-Mày diễn giỏi lắm. Hôm nay chị sẽ ày một bài học!
Kinh dị quá!~
Cún Cún vung tay lên.
Madi ôm lấy đầu, co người lại.
“Pặc!”
Trước khi kịp tính toán cái vẹo gì, tôi đã thấy mình đứng sát bên cạnh Cún Cún và tay thì giữ lấy cái tay đang giơ lên định tát Madi đó của nó tự lúc nào.
Haizz, cuối cùng mình lại là người đi can dự vào một chuyện không đâu vào đâu của mấy con ả đàn bà.
-Đừng làm chuyện điên rồ nữa!- Tôi đẩy nhẹ vào người Cún Cún, nói bằng cái giọng chán nản, đồng thời bước qua, đứng chắn trước mặt Madi như kiểu…bảo vệ, lạy giời (?).
Thì tôi chả phải loại chuyên gia bảo vệ kẻ yếu gì, nhưng rốt cuộc vẫn không thích nhìn thấy một đứa yếu ớt như Madi bị bắt nạt, bởi con bạn thân của mình. Nghe chán thật đấy.
Cún Cún không vội nói gì, hai con mắt nó mở to, bắn thẳng vào tôi tia nhìn thảng thốt, kinh ngạc, cứ như muốn giết người bằng mắt vậy. Nhưng rất nhanh thôi, nó nhìn đi chỗ khác, buông hai tay xuống như bất lực, lẩm bẩm:
-Ra vậy, người cậu tin không phải là tớ.
Nó bỗng nhìn lại tôi, gập người xuống gào ầm lên:
-NHƯNG SỰ THẬT LÀ TỚ KHÔNG CÓ RẠCH TAY CẬU TA!!! HIỂU KHÔNG HẢ???
Trông nó lúc này buồn hơn bao giờ hết. Nó làm tôi thấy mình thật tệ, có cảm giác như đang phản bội nó. Nhưng chẳng phải tôi muốn vậy đâu