
vượt mọi giông bão, không sợ cái gì cả. Anh muốn ở bên cô, muốn yêu người con gái này cả đời, yêu cô gái có tên Phương Nhi!
Nhưng khi tình cảm cứ định nghiêng về cô, hình ảnh người con gái ấy lại hiện lên trong tâm trí anh.
“Em…sợ cô đơn…”
Ai mới là người anh yêu? Ai mới là người cô đơn và khổ đau…?
Sáng hôm sau, Mạnh Bảo và Phương Nhi tìm đến bệnh viện của bác sĩ Sơn đúng theo địa chỉ mà Thanh Linh đã đưa. Vừa đến mà họ đã được chỉ dẫn tận tình để gặp bác sĩ, đây quả là một vị bác sĩ được nhiều người biết đến.
“Cho hỏi đây là phòng bác sĩ Trần Vĩnh Sơn ạ?”
“Đúng vậy, mời vào!”
Phương Nhi đẩy cửa bước vào. Trong phòng, một bác sĩ chỉ hơn 30 tuổi, khá trẻ và đẹp trai, đeo kính, đang ngồi ghi chép. Trông thấy cô và Mạnh Bảo, bác sĩ đứng dậy, điềm đạm:
“Cô là Phương Nhi phải không?”
“Vâng, chắc Thanh Linh đã nói cho anh.”
“Phải, mời cô ngồi.”
Phương Nhi ngồi xuống đối diện với Vĩnh Sơn, anh nói:
“Nghe như Thanh Linh nói thì cô bị bệnh ung thư máu phải không? Có những hiện tượng hay triệu chứng gì không? Như nôn ra máu, nhức đầu, hoa mắt chóng mặt,…chẳng hạn.”
“Ừm hình như có…”
Vĩnh Sơn suy nghĩ một lát rồi vẫn điềm tĩnh đáp:
“Chúng tôi sẽ làm xét nghiệm cho cô, bệnh này chắc chắn là cô đã gặp nhiều triệu chứng nhưng cô trông vẫn tỉnh táo như thế thì cô chịu đựng rất tốt, cô quả thật là mạnh mẽ như lời Thanh Linh nói đấy.”
“Mạnh mẽ cái gì chứ…”
“Hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng chữa cho cô! Bây giờ cô có thể tới phòng xét nghiệm cùng tôi, nhanh vì tôi sắp phải đi.”
Rồi Vĩnh Sơn đứng dậy, định bước ra ngoài phòng thì Mạnh Bảo đứng ngay đó:
“Anh là gì với Thanh Linh mà toàn nhắc tên cô ấy?”
Chương 39: THẾ GIỚI ĐÓ, ANH KHÔNG CÒN LÀ CỦA EM
Vĩnh Sơn thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy Mạnh Bảo hỏi, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm vốn có:
“Anh không cần biết đâu.”
Nói rồi Vĩnh Sơn ra hiệu cho Phương Nhi đi theo mình. Cô đành đứng lên và Mạnh Bảo cũng vậy. Nhưng vừa bước ra tới hành lang bệnh viện thì tất cả đều đứng sững người khi thấy cô gái ấy đi tới. Là Thanh Linh. Mạnh Bảo nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Vĩnh Sơn giờ có sự lúng túng khi nhìn thấy cô. Còn cô lướt qua bác sĩ rất nhanh, đôi mắt cô đang nhìn ai kia…
“Vậy là anh làm theo lời em.”
“Anh tin là em đang làm những việc có ích.”
“Ừm.” – Thanh Linh nghe lời đó, khẽ mỉm cười.
Vĩnh Sơn thực sự ngạc nhiên. Thanh Linh lạnh như băng đá, chỉ cười nói với các sư và những đứa trẻ mình chăm sóc trong chùa, chưa bao giờ cười với một người con trai. Có cười thì chỉ là nụ cười lạnh nhạt, còn đây, khi cười với chàng trai đó, nụ cười của cô dịu dàng và chan chứa yêu thương.Rốt cuộc, anh chàng đó là ai? Vĩnh Sơn bắt đầu nghi hoặc…
“Bác sĩ đang đưa mình đi xét nghiệm, cảm ơn Linh đã giới thiệu mình đến bệnh viện này.” – Phương Nhi nói.
“Nhi thấy hài lòng là tốt rồi. Nhi vào xét nghiệm đi, mình muốn nói chuyện với Mạnh Bảo.”
“Hả? Nói chuyện với…”
“Yên tâm đi, mình nói gì thì anh ấy sẽ nói lại với Nhi, không phải lo gì đâu.”
“Mình có lo gì đâu, hai người cứ nói tự nhiên.” – Phương Nhi (cố) nở nụ cười rồi bước theo Vĩnh Sơn.
Phương Nhi đi rồi, Thanh Linh quay lại Mạnh Bảo:
“Bác sĩ Vĩnh Sơn quen Khánh Quang.”
“Sao cơ?” – Mạnh Bảo trố mắt.
“Hai năm trước, em được anh ấy cứu và chữa trị. Không ngờ là Khánh Quang cũng đến đất Đà Lạt này, hãng thời trang thể thao của hắn rất nổi tiếng. Lúc đó, em không biết gì cả, còn Khánh Quang đã quen được Vĩnh Sơn. Vì Vĩnh Sơn khá yêu thích những mặt hàng của hắn, anh trở thành khách quen của hắn mà không biết gì. Cho đến khi em bình phục, em mới biết mọi thứ. Em đã nói cho Vĩnh Sơn biết chân tướng thực sự của Khánh Quang, anh ấy hứa sẽ giúp chúng ta. Và hôm nay Khánh Quang mời anh ấy tới ăn trưa…”
“Đợi đã!” – Mạnh Bảo đột nhiên ngắt lời cô – “Hai năm qua, Vĩnh Sơn đã chữa trị cho em? Em bị thương suốt hai năm sao?”
“…” – Thanh Linh im lặng, không biết trả lời thế nào.
“Để có được gương mặt lành lặn như ngày hôm nay, em đã phải chịu đau đớn suốt hai năm trên cái xứ xa lạ này sao?” – Mạnh Bảo nói mà giọng tắc nghẹn.
“Anh và Phương Nhi hãy bám theo Vĩnh Sơn, nhưng đừng để người ta phát hiện. Tấm thiệp em lấy được của Thanh Chi có ghi địa chỉ nơi Vĩnh Sơn ăn trưa cùng Khánh Quang, đến đó anh sẽ nghe ngóng tình hình và nếu thành công anh sẽ cứu được mẹ Phương Nhi.” – Câu trả lời của Thanh Linh không liên quan gì đến câu hỏi của Mạnh Bảo.
“…”
“Chúc anh may mắn, em đi đây! Em chờ tin của anh.”
“Anh không hiểu!” – Mạnh Bảo tóm lấy cánh tay cô khi cô vừa định đi. – “Tại sao em cứ phải bí ẩn như thế? Tại sao lại lảng đi câu hỏi của anh? Em giấu anh bao nhiêu thứ mà không nói ra, cứ lẳng lặng mà giúp đỡ anh và Phương Nhi. Thanh Linh, em không thể nói cho anh biết em đang nghĩ gì sao?”
Thanh Linh ngẩng lên:
“Anh là ai mà em phải nói cho anh?”
Mạnh Bảo sững người trước câu nói ấy. Lạnh lẽo như không cảm xúc nhưng thực tình đầy cay đắng.
“Chúng ta giờ là gì của nhau? Cho em câu trả lời đi, để em có thể nói tất cả anh nghe!”
Mạnh Bảo lặng người, tay anh xiết chặt, những lời nói muốn nói cũng không thể