
xảo quyệt nhìn hai người. Đằng sau hắn là cả một đoàn người mà trong đó không thể không nhận ra Khánh Quang và Thanh Chi. Cả Phương Nhi và Mạnh Bảo cùng lùi lại, che chắn cho bà Ngân, họ biết những gương mặt độc ác kia sẽ giở trò không hay.
“Khánh Quang…Hóa ra, ông đã biết tất cả!” – Mạnh Bảo tức giận.
“Con bé Thanh Linh thật thâm hiểm, y như gã cha của nó vậy, suýt nữa tao rơi bẫy. Cơ mà để xem nó có thể làm gì khi người nó yêu ở đây, và mẹ nó cũng ở đây.” – Khánh Quang cười điệu cười gian ngoa.
Ai nấy bàng hoàng. Mẹ? Mẹ của Thanh Linh? Lẽ nào…
“Ông nói gì cơ?” – Thanh Chi giật mình – “Mẹ Thanh Linh? Vậy chẳng phải là mẹ tôi ư? Đừng nói ông đang bảo người đàn bà điên xấu xí trong kia là…”
“Choáng quá sao? Nghĩ rằng mẹ của một nhan sắc chim sa cá lặn như Thanh Linh mà cũng xinh đẹp sao? Con mụ đó hết thời rồi, haha!”
“Ông…” – Phương Nhi cố kìm tức giận – “Ông đã hủy hoại nhan sắc của bà ấy, làm cho bà ấy trở nên điên loạn!?”
“Là tự mụ ta chuốc lấy! Khốn khổ ột phụ nữ từng say đắm lòng người, không ngờ vì tình mà thê lương như ngày hôm nay. Khốn nạn ghê!” – Khánh Quang hét to lên, nhìn về phía người đàn bà kia vẫn ngồi im lìm ở trong căn phòng đó.
Mạnh Bảo mím chặt môi. Biết bao con người từng xúc động, đau thương ối tình của vận động viên Võ Phúc Nguyên và cô gái Lưu Thanh Thảo ngày ấy. Người phụ nữ này, vì tình mà đau khổ.
Tất cả là tại Khánh Quang! Kẻ đã giết chết Phúc Nguyên, bắt cóc Thanh Thảo, và làm hại Thanh Linh…Hắn đã chia rẽ gia đình ấy bằng bàn tay dính đầy máu tội lỗi của mình. Mạnh Bảo nhớ lại phút giây hoảng sợ của Thanh Linh khi gặp lại Khánh Quang. Nhớ cô đã đau khổ thế nào khi nhớ về quá khứ tồi tệ hắn đã gây ra.
“Lão già khốn nạn! Mày còn muốn hại người ta tới bao giờ nữa!!!??” – Mạnh Bảo không chịu được nữa, như một con mãnh thú lao vào định xé xác Khánh Quang.
Nhưng Khánh Vinh đã nhanh chóng tóm lấy anh, bè lũ đệ tử cũng tới giữ anh lại để đề phòng anh thoát ra được. Anh cố vùng ra càng khó, vì Khánh Vinh quá khỏe. Phương Nhi thất kinh, vội lao đến định cứu anh nhưng ngay lập tức một gã võ sĩ đệ tử Khánh Vinh giữ chặt cô. Gã này trong cuộc thi võ đã bị cô hạ, nhưng giờ bệnh của cô đã nặng, cô không còn sức lực để làm gì gã nữa. Nhìn thấy Phương Nhi như vậy, Mạnh Bảo càng điên tiết hơn, nhưng liệu anh có thể làm gì khi rơi vào cái bẫy của lũ người độc ác.
“Có trò vui rồi đây.” – Khánh Quang nở nụ cười độc ác – “Thanh Chi!”
“Sao?”
“Cô gọi chị cô đến đây đi.”
“Đồ khốn…Không được làm gì Thanh Linh!!” – Mạnh Bảo hét lên.
“Kệ nó, gọi cô ta đến đây để chiêm ngưỡng trò vui.” – Khánh Quang nói rồi quay ra Khánh Vinh – “Con trai, có việc cho con rồi.”
“Chị Linh, có người đến gặp chị này!” – Bé Bông từ sân chùa chạy vào trong.
“Ai thế?”
“Hình như là em gái anh Bảo đó ạ.”
Thanh Linh đứng lên, đi ra ngoài. Vân Trang đứng ngoài đó cùng Minh Thiên, Minh Phú.
“Chị Linh!” – Vân Trang đi tới – “Anh Bảo, chị Nhi sao đi đâu lâu quá vậy? Em lo quá!”
“Mọi người cứ ngồi xuống đây đi. Bông, lấy nước giùm chị.”
Bông xăng xái chạy đi lấy nước, còn cẩn thận rửa cốc chén cẩn thận. Ai cũng phải mỉm cười nhìn cô bé ngoan ngoãn đó, nhất là Minh Phú, cậu bé chưa thấy cô bé nào ngoan như vậy, chắc sống trong chùa và có cả sự dạy bảo của Thanh Linh nữa. (Ố ồ cúp pồ mới :))
“Thanh Linh, em biết Mạnh Bảo đi đâu đúng không?” – Minh Thiên hỏi.
“…”
“Chị đừng có lạnh lùng nữa được không?” – Vân Trang bắt đầu cáu – “Có phải chị bảo hai người đó đi đâu đúng không? Chị nói đi, anh trai em có mệnh hệ gì em phải làm sao chứ??”
“Hai người đi tìm họ đi.” – Thanh Linh ngẩng lên. – “Tôi bảo họ đi để cứu mẹ Phương Nhi đang bị Khánh Quang giam giữ…”
“Trời ơi!! Sao chị lại bảo họ đi tìm? Vướng vào Khánh Quang thì xong đời rồi! Hắn ta không dễ chơi đâu.”
“Phương Nhi rất thông minh, chị không nghĩ là cô ấy để Khánh Quang phát hiện ra mình. Mạnh Bảo cũng ở bên cạnh bảo vệ, chị hy vọng hai người họ có thể thành công.”
“Chị nói thế mà được sao!!?? Vậy tại sao chị không đi theo họ đi!? Chị còn ngồi đây mà hy với chả vọng! Thanh Linh, em đã từng rất yêu quý chị, nhưng giờ thì em càng thấy khó chịu vì chị!! Sao chị hèn nhát thế?” – Vân Trang đang rối loạn, không thể bình tĩnh được.
“Tôi làm thế là vì ai hả!!??” – Thanh Linh đứng hẳn lên, quát lớn làm ai nấy giật mình im bặt. Bé Bông cũng phải rùng mình, chưa bao giờ thấy Thanh Linh tức giận – “Em cho rằng tôi chỉ là kẻ đứng ngoài sai bảo người khác hả!? Nếu tôi đi theo, hậu quả sẽ còn lớn hơn, em có biết không!!??”
“Chị…”
“Mục tiêu của Khánh Quang là tôi! Tôi mà đến đó, hắn còn có thể làm những chuyện động trời hơn để tôi phải đầu hàng. Tôi lẩn đi đâu phải là tôi hèn nhát! Em cho rằng tôi là ai chứ!!?? Nếu như tôi hèn nhát, tôi có cần phải đi tìm thông tin, tung tích của hắn không? Tôi có cần phải giúp hai người đó tìm lại bà Ngân không, khi mà hai người đó đều khiến tôi như thế này!”
“Thanh Linh, em nói gì vậy?” – Minh Thiên sững sờ.
“Tại sao tôi phải đứng nhìn như thế? Tôi nhìn hai người đó đi cùng nhau, ở bên nhau sao? Tôi đâu phải người máy mà tôi có thể lờ