Old school Easter eggs.
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324881

Bình chọn: 8.5.00/10/488 lượt.

ét, mái tóc của cô không buộc cao như ban nãy nữa mà buông xoã ra tung bay trong gió khiến cô đẹp bội phần. Đó chính là nữ vận động viên võ thuật anh đã thấy ư? Anh không tin nổi, vì ban nãy cô mặc bộ quần áo võ thuật màu trắng nhìn thật mạnh mẽ, hiên ngang còn giờ cô mặc váy. Một chiếc váy màu xanh lam nhẹ giống chiếc váy của cô gái vừa được anh cứu đây, trông cô mong manh như làn gió thổi qua. Ánh mắt cô, dường như có điều gì đó buồn rầu ẩn chứa sau sự lạnh lùng đến đáng sợ, không dung tha cho kẻ nào nhất là những kẻ như gã thủ lĩnh kia.

Cô gái không để ý đến Mạnh Bảo, tiến về phía cô gái kia:

“Đứng dậy! Chị bảo em đến đây à?”

“Nhưng mà em…”

“Nguy hiểm lắm, lần sau cứ ở nhà đợi chị thi xong. Mau về thôi.”

Cô đang định đi thì cô em gái vội níu lại:

“Anh chàng đẹp trai kia cứu em đó!”

“Thế à?” – Nữ vận động viên nhìn Mạnh Bảo – “Cám ơn anh!”

“Không có gì, tôi đi qua thì cứu thôi. Tại tôi không thích nhìn con gái bị bắt nạt.”

“Biết rồi, anh không phải nói nhiều vậy.” – Nói rồi cô quay đi.

“Ê này!” – Anh gọi cô và cô dừng lại – “Tôi biết tên cô được không?”

Cô gái thở dài:

“Anh lại là một kẻ muốn cưa cẩm tôi đấy à?”

“Cô đừng có tưởng bở! Tôi ấn tượng với tài năng đấu võ của cô nên tôi mới muốn biết tên cô thôi. Tôi thèm gì có hứng với con gái như cô, sợ ăn đấm như gã kia lắm.”

“…”

“Nào, dẫu sao tôi cũng đã cứu em gái cô mà!”

Cô gái nghĩ mấy giây rồi buông một câu trước khi bước đi:

“Võ Thanh Linh!”

Chương 3: MÀN ĐẤU VÕ ĐẦU TIÊN

Tối đó là một buổi tối rất vui và tưng bừng trên đảo. Sự xuất hiện của Mạnh Duy đã làm cho tất cả mọi người hân hoan vì ai cũng biết đó là một tiền bối xuất sắc, dù là vận động viên chạy đua nhưng bất cứ lĩnh vực thể thao nào, kể cả võ thuật thì cũng khó ai sánh kịp được. Dù chưa có giải thì các đội đều được đến dự bữa tiệc mừng của gia đình Mạnh Duy.

Mạnh Bảo đi cùng bố đến bữa tiệc. Anh để ý ngay đến đội chiến thắng Karate và nhìn thấy cô. Vẫn bộ đồng phục trắng và mái tóc dài buộc cao, trông nhìn cô thật mạnh mẽ, đáng gờm, nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp đến lạ. Ở đó lại toàn là vận động viên nam nên cô vẫn được chú ý nhất, nhưng cô chẳng thèm nhìn lấy một ai.

“Anh chàng đẹp trai, là anh à?” – Bỗng có tiếng gọi lanh lảnh vang lên.

Mạnh Bảo quay lại. Là cô em gái đó, có giọng nói hệt như Thanh Linh vậy, mỗi tội là giọng Thanh Linh nghe lạnh lùng hơn thôi chứ đều trong trẻo nhẹ nhàng như nhau. Cô em gái này tính tình khác hẳn chị, thân thiện, hay cười, chưa chi đã ngồi xuống cạnh Mạnh Bảo:

“Em không ngờ anh là con trai của chú Mạnh Duy đấy, em nghe nói chú ấy rất giỏi nên chắc chắn anh cũng giỏi, đúng không nhỉ? Cám ơn anh đã cứu em sáng nay!”

“Không có gì, em không sao là tốt rồi.”

“Nhưng mà sao anh chỉ hỏi tên chị gái em thế? Anh không hỏi em à?”

“Thì anh hay để ý những người chơi thể thao như thế, quên không hỏi em thôi. Em tên gì?”

“Em là Thanh Chi, em gái chị Linh, kém chị ý một tuổi thôi! Rất vui được biết anh Bảo. Anh thật đẹp trai và phong độ, em thích anh rồi đó. Hôm nào đi chơi với em đi!” – Giọng Thanh Chi ngọt xớt.

Nhưng Thanh Chi chưa kịp ba hoa hết thì tiếng lạnh lùng của cô chị cắt ngang:

“Chi, đừng quấy rầy người ta nữa. Ra ngồi với chị.”

Mạnh Bảo ngẩng lên, không thể rời khỏi ánh mắt tuyệt đẹp của Thanh Linh.

“Chị này, để em nói chuyện với anh ấy tí!”

“Chị nói ra đây thì ra đi. Trông chỗ cho chị, chị ra đấu mấy bài.”

“Chị đấu gì vậy? Thi cả ngày rồi mà!”

“Hỏi nhiều vậy, đã là tiệc mừng thì phải có mấy bài biểu diễn chứ.”

Nghe vậy Mạnh Bảo cắt luôn:

“Thế ai biểu diễn với cô?”

“Ai muốn cũng có thể. Đây là tiệc vui mà.”

“Vậy tôi muốn được không?” – Mạnh Bảo cười, đứng lên nhìn Thanh Linh.

Cô vẫn giữ gương mặt lạnh như băng:

“Anh không phải người đi thi, tôi không đấu.”

“Nhưng tôi muốn đấu thử với cô đấy, hay là cô sợ tôi à?”

“Tôi không thích trò khiêu khích đâu. Thích thì chiều!”

“Nếu tôi thắng, cô đáp ứng một yêu cầu của tôi chứ?” – Ánh mắt Mạnh Bảo loé lên sự gian xảo.

“Để xem anh thắng được không đã.”

Mọi người quay hết lên sân khấu, cả phòng tiệc như nổ tung vì thấy Thanh Linh đấu võ với Mạnh Bảo – con trai tiền bối của họ. Mạnh Duy cũng ngạc nhiên khi thấy thằng con mình thích đấu võ, mà lại còn là với cô gái kia cơ đấy. Các anh chàng dù ai cũng mê mẩn sắc đẹp của Thanh Linh nhưng đều sợ tài võ cực đỉnh của cô nên khi thấy chàng trai trẻ kia dám đấu với cô thì ai cũng hồi hộp hết. Họ xúm vào xung quanh sân khấu, nhìn Mạnh Bảo có vẻ không hề phòng bị gì nhiều cho lắm còn Thanh Linh thì đứng hiên ngang đúng như một võ sĩ thực thụ, nhìn thẳng vào đối thủ của mình.

“Bộ không tấn công à?” – Cô hỏi.

“Nhường cô nương đấy!”

Thanh Linh không khách sáo, nhón chân lấy đà rồi lao thẳng về phía Mạnh Bảo cùng cú đấm trên tay sẵn sàng giáng vào mặt anh chẳng cần quan tâm gương mặt đó tuấn tú điển trai thế nào. Ai cũng lắc đầu, phen này cái gã Bảo kia chỉ có nước “chết vì gái” thôi, trông cú đấm của cô toé lửa vậy mà. Nhưng…vụt! Cú đấm của Thanh Linh chỉ lao vào không trung tạo thành một luồng gió mạnh.

Mấy cái miệng há hết ra như