
đến được với cô? Chẳng lẽ cuộc đời cô lúc nào cũng chỉ phải chìm trong khổ đau và cùng quẫn?
Cô ngẩng lên nhìn Mạnh Bảo, anh vẫn ôm cô, những dòng nước mắt ân hận muộn màng rơi xuống hòa lẫn những giọt nước mưa. Cô nghẹn ngào:
“Em không thể ở bên anh được nữa…”
“Thanh Linh, anh đã bảo em đừng nói thế nữa mà!”
“Xin anh…hãy chăm sóc Thanh Chi, và cả bà cụ nữa…” – Trong phút giây đau đớn nhất, cô vẫn nhớ tới người em gái của mình mà không hay biết rằng, chính người em gái đó đã quên mất tình chị em để hại cô.
Cô chưa kịp nói hết, có tiếng hét vang lên:
“Á!!!”
“Thanh Chi!” – Thanh Linh hoảng hốt định gượng dậy – “Là…tiếng của Thanh Chi…”
Bỗng bóng đen cao lớn từ đâu lừ lừ tiến lại gần:
“Chết đến nơi rồi còn lo cho con bé đó sao?”
“Khánh Vinh…” – Cả Mạnh Bảo và Thanh Linh nhìn gã trai đó bằng ánh mắt nảy lửa. Cô tức giận – “Em gái tao đâu?”
“Con bé ngu đần đó còn sống làm cái gì nữa, chết đi cho cái đảo này bớt tăng dân số! Xin lỗi chứ bố tao vừa bảo mấy thằng xã hội đen cho nó vài nhát rồi.”
“Mày…Tên khốn kiếp!” – Thanh Linh không chịu nổi nữa.
“Để tao giúp mày đi cùng nó luôn!” – Khánh Vinh đi tới lôi Thanh Linh ra khỏi tay Mạnh Bảo.
“Thằng khốn, đừng có hòng động vào cô ấy! Hôm nay tao phải xé xác mày!” – Mạnh Bảo gầm lên, kéo Thanh Linh lại.
“Chúng mày đâu!” – Khánh Vinh gọi.
Và từ đâu, những tên võ sĩ lực lưỡng xuất hiện, lao về phía Mạnh Bảo. Lúc này anh đã cạn sức lực, bị chúng lôi xềnh xệch ra một cách không thương tiếc. Chúng quăng anh vào cát, rồi đấm, đá túi bụi vào người, vào bụng, vào mặt anh. Thanh Linh thấy vậy quên cả những vết thương đau đến tê dại, vùng khỏi người Khánh Vinh định chạy đến phía anh. Nhưng BỐP! Khánh Vinh điên tiết lao tới, đấm một cú vào đầu cô khiến cô không còn sức chịu đựng nữa, ngã quỵ xuống. Khánh Vinh bế cô trên tay, quay lại Mạnh Bảo cười lớn:
“Nó chưa chết đâu, tao sẽ không để nó chết, nhưng mày sẽ không bao giờ gặp nó nữa đâu Mạnh Bảo ạ! Nếu muốn gặp nó thì cứ đi tìm tao đi, tìm khắp cả nước này cũng được, tụi tao đi tới bất cứ nơi đâu mà. Còn con bé này, cứ để nó tiếp tục sống trong đau khổ, sống không bằng chết, sống đến lúc nào quằn quại giẫy giụa mà chết như con đỉa phải vôi thì thôi, hahaha! Công nhận tao ác ghê gớm, nhưng như thế đồng nghĩa với việc tao là kẻ mạnh nhất, Mạnh Bảo à mày đừng có võ vẽ làm gì cho phí công nữa, mày cũng chỉ là loại yếu như sên thôi, hô hô! Nhớ nơi này nhé Mạnh Bảo, nơi đã đánh mất tất cả, nơi mà mày đã tự tay đánh mất người mày yêu, mày là kẻ ngu đần nhất thế giới này!”
“Không…Thanh Linh…Á!”
Những tên võ sĩ tiếp tục giáng xuống Mạnh Bảo những cú đánh dã man, người anh bê bết máu. Anh không còn sức nữa, ngất xỉu đi thì chúng mới tha cho và bỏ đi. Một mình anh bơ vơ lại nơi đó với nỗi đau khôn cùng. Sóng biển dạt vào bờ, đưa chiếc nơ màu xanh trả về tay anh giống như tất cả mọi chuyện dường như chưa hề bắt đầu.
Anh đã sống những ngày qua cô đơn với nhớ mong với những nỗi hối hận
Anh đã nghĩ đến tình yêu, nghĩ đến những tháng ngày và nghĩ đến em
Còn chính lúc này một mình nhìn đêm đen và những kỷ niệm ùa về dày vò con tim anh!
Người biết không người anh chỉ mong mình đừng xa cách sẽ vẫn như xưa
Làm gì để quay trở lại?
Tình yêu của Thanh Linh, Mạnh Bảo giống như một bông hoa hồng tuyệt đẹp, nhưng gai của nó thì nhọn, đâm vào đau đớn vô cùng.
Thanh Linh đã ra đi, tính mạng của cô không biết sẽ thế nào. Nhưng dù là sống hay chết, chàng trai ấy vẫn đi tìm cô.
Suốt hai năm trời dài đằng đẵng, anh cùng với cô em gái Vân Trang, Minh Thiên, Minh Phú và những người đã từng cùng Thanh Linh đấu võ đi khắp nơi để tìm kiếm cô, xuyên từ Nam xuống Bắc mặc dù biết tìm kiếm cô là vô vọng, họ chỉ biết tìm kiếm tung tích của những kẻ nổi tiếng như Khánh Quang, Khánh Vinh. Nhưng dù khó khăn thế nào, những người trong đoàn vẫn không hề nản, ngay cả Vân Trang. Ngày mà Mạnh Bảo bị đánh phải đưa vào bệnh viện là ngày cô vừa trải qua kỳ thi cấp III, con đường học tập còn mở mang, nhưng cô nguyện đồng hành cùng anh trai vì cô muốn ở bên anh trong lúc anh buồn khổ nhất. Cô bé hứa là vẫn sẽ tự học qua sách vở, và sau này khi tìm được Thanh Linh, cô bé sẽ quay lại học trở lại để bố mẹ không phải lo lắng và tiếp tục với công việc của mình. Những tháng ngày khổ cực dần qua đi, nhưng chưa bao giờ Mạnh Bảo nguôi đi tình yêu với Thanh Linh. Anh sống trong nhung nhớ, ân hận giằng xé, có những lúc đã muốn chết đi nếu không có Vân Trang và bố mẹ bên cạnh.
“Con người ai cũng phải mắc sai lầm, ai cũng phải chịu đớn đau, nhưng không biết đứng lên sửa đổi thì mới là kẻ sai lầm đáng khinh nhất!”
Vân Trang đã từng nói với anh như thế. Và anh đã đứng lên, tiếp tục hành trình đi tìm Thanh Linh với niềm tin rằng anh sẽ tìm thấy cô, sẽ tiếp tục những tháng ngày bình yên phía trước. Cả anh em Minh Thiên – Minh Phú cũng thế, Minh Thiên vì yêu Thanh Linh nên quyết đi tìm cô dù anh thực sự ghét Mạnh Bảo, còn Minh Phú rất yêu quý anh trai nên quyết đi theo anh dù cậu còn nhỏ, nhưng dẫu sao nhà cậu là nhà giàu nên không phải lo lắm, cái chính là cậu bé muốn giúp