
á, cô muốn được gặp anh. Cô giở điện thoại ra, nhắn một cái tin thật dễ thương để Mạnh Bảo vui:
“Anh yêu, hẹn gặp anh ở mỏm đá cao nhất đảo nhé! Anh biết chỗ đó rồi phải không nhỉ? Chỗ đó ngắm biển là rất đẹp, nhất là được ngắm cùng anh nữa. Em nhớ anh quá đi.”
Nhưng cô không biết, tin nhắn đó vô tình làm cho cơn giận của ai kia bốc lên ngùn ngụt…
Cô lặng lẽ đi lên phía mỏm đá cao nhất của hòn đảo. Đây là một mỏm đá rất cao, phía dưới nó là những vách đá nhọn nên sóng xô vào càng mạnh hơn. Nhưng khi đứng từ mỏm đá này mới thấy biển đẹp đến mức nào. Bầu trời thêm rộng, biển thêm mênh mông, khung cảnh này thật yên bình. Nhưng Thanh Linh cảm thấy điều gì không lành. Những đám mây đen từ đâu bay tới tối mịt cả bầu trời, đằng xa có ánh chớp giật, gió thổi rất mạnh, tiếng sấm đì đùng như báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn. Sóng biển dậy cao, tung vào những bãi đá. Biển động rồi. Liệu cô có ngắm được biển với Mạnh Bảo nữa không đây?
Đang lo lắng vẩn vơ thì cô nghe tiếng bước chân đến gần. Thanh Linh khẽ mỉm cười, nghe tiếng là cô biết ai rồi. Cô quay lại, cười một nụ cười thật tươi và hiền dịu:
“Anh đến rồi à?”
Nhưng nụ cười của cô bị dập tắt ngay khi nhìn thấy gương mặt người cô yêu.
Không còn ánh mắt dịu dàng, không còn nụ cười ấm áp, thay vào đó là một gương mặt sầm tối, ánh mắt như nảy lửa đang chĩa vào cô. Cô ngạc nhiên nhìn anh, nụ cười của cô cũng méo xệch đi, không hiểu vì sao trông anh có vẻ rất tức giận đến như vậy.
“Mạnh Bảo, sao thế?”
“Đừng vờ vịt nữa đi!” – Giọng anh vang lên lạnh lẽo.
“Anh nói gì? Em vờ vịt anh cái gì?” – Cô chẳng hiểu gì cả.
“Tôi buồn nôn với cái tin nhắn của cô! Cô không cần phải bắt cá hai tay một cách giả tạo đến thế chứ?”
Thanh Linh từ ngạc nhiên chuyển sang bàng hoàng:
“Em bắt cá hai tay ư? Anh đang nói gì thế!? Anh có làm sao không vậy?”
“Cô mới làm sao đó, đừng có giả ngây giả ngô với tôi! Tôi không ngờ tôi đã yêu cô như vậy mà cô vẫn lừa dối tôi để yêu tên Minh Thiên đó!!” – Mạnh Bảo phẫn nộ.
Thanh Linh nhớ lại lúc mình hô hấp nhân tạo cho Minh Thiên, vội vã thanh minh:
“Anh nhìn thấy em với anh ấy sao? Em không có ý định gì, chỉ vì anh ấy ngã xuống nước nên…”
“Chẳng phải ngay từ đầu cô đã nói dối tôi là đi gặp bác để đi gặp hắn sao!!??” – Mạnh Bảo cắt ngang lời cô.
“Anh…nói gì…?” – Cô lùi lại một bước, sắc mặt trắng bệch.
Mạnh Bảo cứ thế tiến về phía cô:
“Tôi đã luôn nghĩ cô là một cô gái tốt, nhân hậu, không bao giờ lừa dối ai! Tôi yêu cô vì cứ ngỡ rằng trái tim cô trong sạch, tinh khiết, ngay cả khi biết được quá khứ đen ngòm của cô thì tôi vẫn tin cô là một người trong sáng. Chỉ cần chúng ta yêu nhau thật long, tôi sẵn sang bỏ qua tất cả những lỗi lầm trong cuộc đời cô, vì tôi thực sự đã rất yêu cô! Nhưng cô làm gì với tôi đây!? Cô suốt ngày cứ nói vẩn vơ muốn tôi rời xa cô để tôi khỏi đau khổ, nhưng thực tình là cô đi cùng tên Minh Thiên. Phải rồi, có hắn thì cô không sợ gì nữa, hắn giàu có như vậy sẽ dùng tiền để bảo vệ cô khỏi dư luận mà! Cô sẵn sàng lừa dối rồi đạp đổ lên tình yêu mà tôi dành cho cô như thế!!!”
Mỗi lần anh nói là một lần cô lùi lại phía sau, cô bàng hoàng không tin mình đã nghe thấy cái gì nữa. Giọng cô run rẩy pha lẫn giận dữ và đau xót:
“Tôi không hiểu ai mới là kẻ lừa dối ai đây!”
“…” – Mạnh Bảo nghe câu đó tự dưng im bặt.
Thanh Linh tiếp tục lùi lại, cô cảm thấy muốn tránh xa con người đó. Trong đôi mắt đẹp của cô giờ đã có đầy sự tuyệt vọng và đau thương:
“Anh đã từng nói là luôn tin tưởng tôi…”
“…”
“Anh đã từng nói sẽ luôn ở bên tôi, không bao giờ nghi ngờ tôi, luôn lắng nghe tôi…”
“Cô…”
“Vậy mà giờ anh nói với tôi những lời như thế!!??” – Cô hét lên đầy đau đớn – “Anh không thèm nghe tôi giải thích! Anh nói thẳng vào mặt tôi những lời nói đó. Anh có biết mỗi lời nói của anh là một con dao giết người hay không!? Kẻ nào đã nói yêu tôi, đã ngọt ngào với tôi, lúc nào cũng nói những lời có cánh với tôi? Hay chỉ là một kẻ lừa dối, ghen tuông, sẵn sàng nói những lời cay độc nhất với người mà anh nói là anh yêu đấy! Anh tưởng anh là ai? Anh nghĩ anh quan trọng với tôi đến mức lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ về anh thôi à!? Tôi nhận ra Minh Thiên còn tốt hơn anh gấp ngàn lần!”
“Thanh Linh…” – Mạnh Bảo tự dưng thấy có gì đó đau xót.
“Tôi mất cả rồi. Mất mẹ, mất cha, mất đi tuổi thơ và tình yêu thương. Tôi đã sống đủ trong cái quá khứ đen ngòm như anh nói, và giờ đến người mà tôi đã yêu bằng cả trái tim cũng đã sẵn sàng giết chết tôi!!!”
Cô hét lên đầy tuyệt vọng, và ngửa người ra sau!
“KHÔNG, THANH LINH!!”
Mạnh Bảo bàng hoàng vội lao tới định tóm lấy tay cô, nhưng muộn mất rồi! Cô rơi ra khỏi mỏm đá, lao thẳng xuống biển đang tràn những con sóng dữ.
ĐOÀNG! Mưa trút xuống ào ào. Từng hạt mưa tới tấp rơi xuống như nỗi đau vô bờ của trái tim đã vỡ tan! Mạnh Bảo bàng hoàng, sững sờ, nhận ra một phút mất lý trí mà anh đã khiến con người cô đang cố gắng mạnh mẽ đã tuyệt vọng, buông xuôi tất cả. Như có hàng ngàn con dao đâm vào trái tim, Mạnh Bảo lao xuống theo cô, cố với lấy bàn tay đang rời xa anh dần.
Còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đ