
au này
Còn sự chia ly nào lại bi ai và cùng quẫn đến như thế!?
Nỗi đau khi mất đi niềm tin
Chia ly khi con tim đã chết
Để rồi buông lơi bàn tay đã từng bên nhau hơi ấm
Quá khứ mãi mãi tàn phai trong bọt sóng đại dương!
Tùm! Mạnh Bảo rơi xuống biển, nhờ tài bơi giỏi nên anh vẫn bơi được lên. Mặt biển nổi sóng, từng đợt sóng cao và mưa bão khiến anh không nhìn thấy gì cả nữa. Bầu trời đen kịt không còn một ánh sáng. Anh hét gọi tên cô, vừa gọi vừa bơi đi tìm cô. Không có tiếng ai trả lời anh cả! Đau đớn, ân hận, Mạnh Bảo như phát điên lên khi sóng biển và mưa gió liên tiếp cố dìm anh xuống biển. Sóng đẩy anh ra phía vách đá nhọn hoắt. Giật mình khi nhìn những vách đá đó, anh linh cảm điều gì chẳng lành, liền để sóng đưa mình đến rồi nhanh chóng bám vào một tảng đá. Vừa lúc anh định lên bờ thì…
Trên mặt nước, có cái gì đang trôi. Là chiếc nơ cài trên đầu Thanh Linh! Chiếc nơ xanh nhuốm đỏ màu máu…
Mạnh Bảo nhìn ra hướng chiếc nơ đã trôi đến. Anh bàng hoàng.
“THANH LINHHH!!!!”
Anh lao đến chỗ cô trong cơn hoảng loạn. Sóng đã đẩy cô va vào vách đá rồi lại đẩy cô ra biển. Cả một vùng biển nhuộm một màu máu đỏ. Cô đã ngất lịm đi vì đau đớn. Trên người cô là những vết thương do va đập quá mạnh, vách đá nhọn đã đâm cô không khác gì những con dao!
“Thanh Linh, tỉnh lại đi! Thanh Linh!” – Anh ôm cô vào lòng, rồi vội vã bơi về phía bờ.
Bờ cát trắng giờ đây thấm màu đỏ của máu. Mạnh Bảo bàng hoàng khi vén tóc đang che mặt Thanh Linh ra, gương mặt xinh đẹp của cô đã đầy những vết thương do đá quệt qua. Anh nâng đầu cô lên, lay mạnh cô, gọi cô đến khản giọng:
“Thanh Linh, anh van em, tỉnh lại đi!! Tỉnh lại nhìn anh đi!”
Anh đã làm gì thế này!? Anh đã khiến cô ra nông nỗi này! Anh đã hại cô, chính tay anh – kẻ đã nói sẽ bảo vệ cô nhưng lại hại cô, giết chết niềm tin mà cô đã dành cho anh. Cô đã luôn yêu anh, chung thủy với anh, nhưng tại sao anh lại nghi ngờ cô? Anh không còn lý trí nữa sao!? Một loạt câu hỏi rối rắm, nhằng nhịt trong đầu anh, đi kèm với những câu hỏi ấy là nỗi đau ân hận, day dứt, ngay lúc này đây anh muốn là kẻ bị va vào vách đá chứ không phải cô! Thân hình mong manh, nhỏ bé đã bị cả vách đá đầy đá nhọn đâm xuyên qua, không chỉ đâm vào thân thể mà đâm cả vào trái tim đau đớn của cô. Mạnh Bảo hét lên đầy tuyệt vọng:
“Thanh Linh, anh là thằng khốn, em mau tỉnh lại đánh chết anh luôn đi!!! Thanh Linh, đừng rời xa anh, anh sai rồi, em tỉnh lại đi!!”
Và lúc đó, cô mở mắt…Đôi mắt buồn thẳm đau đáu nhìn anh, giọng run lên:
“Tại sao…lại không tin em…?”
“Anh là thằng ngu đần, anh cứ cho những gì mình thấy là đúng! Anh không thèm tìm hiểu cái gì cả! Anh sai rồi, là tại anh, anh xin lỗi!” – Mạnh Bảo ôm chặt lấy cô.
Mưa vẫn rơi tầm tã, nhưng cô cảm nhận thấy…giọt nước mắt của anh rơi xuống vai mình.
“Đừng khóc, Mạnh Bảo.” – Cô thì thào.
“Không…” – Cô càng nói thì nước mắt anh càng tuôn trào.
“Số phận em đã định rồi, đau đớn lắm, dù cho thế nào thì em cũng đã nhiều lần muốn tìm đến cái chết.”
“Không được nói như thế!! Đừng bỏ anh, anh sai rồi! Em phải gắng lên, có được không?”
“Anh không có lỗi gì cả, là tại em đã yếu đuối…”
“Không! Anh là thằng tồi! Em có thể đánh anh, mắng anh thoải mái đi, nhưng đừng bỏ anh! Anh không thể sống thiếu em được!”
“Đừng khóc, Mạnh Bảo…Em không sao đâu mà. Anh là một người tốt, anh xứng đáng có một cuộc sống tốt và hạnh phúc. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh, em chỉ khiến anh vì em mà chịu nhiều tổn thương thôi.”
“Đồ ngốc! Em là người con gái đầu tiên và duy nhất mà anh yêu. Chỉ có em mới khiến anh hạnh phúc thực sự! Anh làm sao mà sống thiếu em? Anh làm sao tha thứ cho chính mình đây?? Anh chỉ là một thằng đáng nguyền rủa, cái gì mà người tốt chứ?”
“Dù cho anh có là ai đi nữa…”
“Hả?”
“Dù cho cuộc sống này có quá nhiều sự đổi thay, em vẫn chỉ yêu một mình anh, Mạnh Bảo à.”
Thanh Linh dựa người vào người anh, cô thích được anh ôm vì mỗi lần đó là cô cảm thấy ấm áp. Giờ đây cô nhận ra, có thể anh đã sai lầm vì không tin cô, nhưng đó không phải lỗi của anh. Là do anh đã yêu cô quá nhiều nên đã mất đi lý trí khi nghĩ rằng cô đã phản bội anh. Dẫu sao, cô cảm thấy mình không xứng đáng với anh…Mạnh Bảo là một người tốt, giá như không ở bên cô thì anh sẽ không phải như thế này. Nhưng định mệnh sao lại trớ trêu đến như thế!? Định mệnh khiến cô yêu Mạnh Bảo, yêu anh vô cùng, không dám quyết tâm rời xa anh! Thà lần trước cô quyết không gặp mặt anh thêm nữa, đã chia tay thì dứt luôn, có phải giờ đây cả hai đã bình yên cho dù cuộc sống của cô có đơn côi đến thế nào đi chăng nữa.
Cô thấy đau! Đau vì những vết thương nặng trên người. Nó đã hủy hoại tất cả. Hủy hoại nhan sắc kiều diễm, xinh đẹp. Hủy hoại sức khỏe để tập võ thuật. Nhưng cái đó nào có quan trọng bằng tình yêu ngọt ngào giữa cô và Mạnh Bảo đến đây là đường cùng!
Mắt cô mờ đi, cơn đau tiếp tục xâm chiếm khắp người cô, len cả vào trái tim quặn thắt của cô. Cô phải chết sao? Phải rời bỏ cuộc sống, phải rời bỏ tất cả, rời bỏ tình yêu đẹp nhưng ngắn ngủi vô cùng. Tại sao? Tại sao hạnh phúc lại không thể