XtGem Forum catalog
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326671

Bình chọn: 9.00/10/667 lượt.

ấy phút, cả căn phòng chìm trong yên lặng, Thanh Linh vẫn nằm gọn trong vòng tay Mạnh Bảo. Anh đã ngủ. Sau một ngày mệt mỏi, anh ngủ ngon và say. Còn cô thì nóng quá chẳng ngủ được, vả lại cô cũng ít ngủ. Cô lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say giấc của anh. Thật đáng yêu! Mạnh Bảo đã 20 tuổi mà trông nhìn vẫn rất dễ thương, nhất là lúc ngủ trông phụng phịu như em bé. Đường nét trên mặt anh thì thật hoàn hảo, từ lông mi dài, sống mũi thẳng tắp và đôi môi quyến rũ. Mạnh Bảo đúng là rất đẹp trai, thảo nào các cô gái đổ như cây vì anh như vậy. Nhưng cái mà Thanh Linh thích không phải đẹp trai hay không, mà là thần thái toát lên từ anh. Ở anh có sự đáng yêu, mạnh mẽ, luôn tin tưởng và lạc quan, đó là điều mà Thanh Linh thích vô cùng.

Cô khẽ buồn. Cô nhìn gương mặt đã có sự mệt mỏi của Mạnh Bảo, cô không muốn nhìn thấy chàng trai lạc quan, đáng yêu này phải một lần nào chịu khổ cả. Cô hạnh phúc biết bao khi có được tình yêu của anh, nhưng trong thâm tâm, cô chưa bao giờ thấy mình xứng đáng với tình yêu bao la đó.

Nhớ lại cú điện thoại với Khánh Quang, cô tự nhủ phải kết thúc mọi chuyện vào ngày mai! Cô sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa, cô sẽ ở bên Mạnh Bảo, sẽ đi theo anh tới bất cứ nơi nào.

Cô nhìn ra cửa sổ. Màn đêm vẫn đang phủ khắp hòn đảo nhỏ.

Ở một khách sạn nhỏ bí mật không ai biết, Khánh Quang ngồi trong căn phòng lớn cùng với Khánh Vinh và Thanh Chi. Thanh Chi vô cùng hậm hực:

“Thế mà bảo mưu kế của mấy ông thành công, giờ thì hai người đó vẫn hạnh phúc bên nhau!”

“Bình tĩnh nào!” – Khánh Quang xoa dịu – “Dẫu sao cô cũng đã được biết quá khứ của Thanh Linh là gì rồi đấy.”

“Chính ông đã gây ra mọi thứ, còn ngồi đó mà cười. Tôi cũng thấy ghê tởm ông luôn!”

“Thế cô bé có muốn tiếp tục kế hoạch không hay là ghê tởm tôi rồi thì thôi.”

“Chỉ cần ông làm cho hai người đó không là gì của nhau nữa thì muốn gì cũng được, dẫu sao tôi chỉ cần chị ta biến mất khỏi Mạnh Bảo thôi.”

“Được! Thế thì tôi có việc cho cô đây.”

Sáng sớm hôm sau, Minh Thiên tỉnh dậy trong tâm trạng rối bời. Mặc dù đã nghĩ rằng nên quên Thanh Linh đi, nhưng sao anh vẫn cứ nhớ đến cô. Cô gái này đã gây cho anh ấn tượng mạnh, khiến anh trúng tiếng sét ái tình rồi, muốn quên đi cũng không được. Không biết cô giờ ra sao, chắc có Mạnh Bảo thì không còn lo lắng gì nữa rồi.

Minh Thiên buồn rầu ra mở cửa, mùa hè này chán thật đấy. Con đường buổi sáng vắng lặng lại càng làm anh thấy chán nản. Anh lặng lẽ đi dạo trên con đường dọc biển. Tự dưng anh nhớ tới cô bé em gái của Mạnh Bảo, lúc anh đi tìm Minh Phú bị lạc, anh đã nhìn thấy cô bé đó chạy tới chỗ Minh Phú hỏi han. Dáng chạy của cô bé nhìn thật giống Thanh Linh…Chẹp! Anh làm sao thế này? Cái gì cũng tưởng tượng ra Thanh Linh là sao?

Bỗng huỵch một cái, ai đó chạy nhanh đâm cả vào người Minh Thiên. Nhưng người đó không quay lại xin lỗi mà tiếp tục chạy đi rất hớt hải và vội vã. Minh Thiên giật mình quay lại, chẳng phải đó là Thanh Linh sao? Mái tóc buông xoã, chiếc váy màu xanh,…đúng là cô rồi! Cô đang đi đâu mà vội vã vậy? Không phải là đi gặp Khánh Quang chứ? Linh cảm điều gì chẳng lành, anh liền chạy vội theo cô.

Minh Thiên không hề biết, giống Thanh Linh đến mấy thì cô gái đó không hề có chiếc nơ xanh buộc trên đầu…

Chạy đến một ngã rẽ, Minh Thiên không thấy “Thanh Linh” đâu nữa. Cô đã chạy đi nấp sau một thân cây to. Cô đâu phải Thanh Linh, cô chính là Thanh Chi. Thanh Chi khẽ mỉm cười khi mình đã “dụ” Minh Thiên thành công.

Minh Thiên tiếp tục đi tìm, và khi chạy hết ngã rẽ, anh nhìn thấy cô gái ấy đang bước đi vội vã. Cô gái có chiếc nơ màu xanh…Lần này thì cô chính là Thanh Linh thật, cô đang trên đường đến chỗ mà Khánh Quang hẹn. Minh Thiên vẫn không một chút gì

nghi ngờ, tiếp tục bám theo cô để xem cô đi tới đâu.

Nơi cô đến là một cái sân rộng, Khánh Quang đang thản nhiên ngồi giữa hàng loạt các võ sĩ khoẻ mạnh đứng chắn đường cô. Cả Khánh Vinh cũng ngồi đó, cười:

“Thanh Linh, muốn gặp lại mẹ thì cho chúng tôi thử thấy tài năng của cô đi xem nào!”

Cô gái nóng lòng muốn gặp mẹ không hề biết, Khánh Quang và Khánh Vinh không hề giữ mẹ cô lúc này. Cô dần rơi vào cái bẫy khổng lồ của chúng:

“Nhào vô đi!”

Mạnh Bảo sốt ruột ngồi đợi ở khách sạn, sáng sớm nay khi anh tỉnh dậy thì cô đã đi và để lại cho anh lá thư: “Em đi đón bác của em một chút, chiều nay em sẽ gọi anh ra, rồi chúng mình lại đi chơi tiếp nha.” Dòng thư dễ thương đó khiến anh an tâm phần nào, nhưng sao cô đi là anh thấy nhớ nhung, thấp thỏm.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Mạnh Bảo đi ra, thấy Thanh Chi hốt hoảng:

“Anh Mạnh Bảo…Nhanh lên!”

“Sao thế, Thanh Chi?”

“Em thấy chị Thanh Linh…” – Thanh Chi hổn hển.

“Thanh Linh làm sao? Cô ấy gặp chuyện gì à?” – Mạnh Bảo giật mình.

“Anh cứ đi theo em!” – Nói rồi cô vội chạy đi, Mạnh Bảo cũng chạy ngay phía sau.

Những tên võ sĩ ngay lập tức xông vào Thanh Linh, chúng đều là võ sĩ được Khánh Quang dạy một thời gian nên tất nhiên không phải tầm thường. Nhưng Khánh Quang có thể dạy Khánh Vinh khoẻ hơn cô chứ những tên này không là gì với cô hết. Cô né đòn, phản đón vẫn điêu luy