
hẳng thay đổi một chút gì cả!”
…
“Em đã và vẫn luôn đợi anh. Đợi anh quay về bên em dù cho giờ em biết, anh không thể trở về bên em nữa.”
…
“Là vì em quá ngu ngốc không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh. Đồ tồi tệ, anh phản bội em! Không, là em đánh mất anh.”
…
“Ngày trước, em đòi chia tay với anh, anh đã lao đến ôm em. Thế mà giờ đây, anh có người khác, em không giữ được anh.”
Giọng cô nức nở, mắt cô chực trào lệ. Cô vẫn là cô, vẫn là người con gái của ngày trước, có thay đổi gì đâu!
“Mạnh Bảo, anh mở mắt ra đi! Tỉnh lại đi, em sẽ giữ anh lại! Tỉnh lại đi anh!”
Cô gục khóc trên người anh. Cô khóc. Lại khóc. Khóc vì anh.
“Em…sẽ giữ anh lại sao…?”
Cô sững sờ ngẩng lên khi nghe giọng nói ấy.
Chương 45: TÌNH CẢM NÀO LÀ YÊU, TÌNH CẢM NÀO LÀ THƯƠNG?
“Buông tôi ra!! Buông tôi ra!!!”
Phương Nhi giật mình, có tiếng hét từ trong nhà. Là của Minh Phú! Cô hoảng sợ vội đứng lên cố gượng đi trong dù giờ cô chẳng còn sức lực nào nữa. Đập vào mắt cô là cảnh tượng thất kinh: mẹ cô, hai bác nông dân bị đánh ngất trên sàn nhà, người đàn bà kia đang giữ chặt Minh Phú với con dao kề trên cổ cậu. Và đằng sau…là nhóm người đó…
“Ô hô cô nàng có nhan sắc không kém gì Thanh Linh sao giờ lại xấu hơn cả ma thế này nhỉ?” – Tiếng cười độc ác vang lên.
“Khánh Vinh…Mày im đi…! Thả Minh Phú ra!” – Cô quát, nhưng giọng đã yếu.
“Đừng vội chứ, cô gái!” – Gã đàn ông với gương mặt nham hiểm bước đến gần cô – “Giờ thì cô không còn là gì nữa đâu, một nhát là cô có thể chết lăn quay rồi. Chúng ta thương hại cô đó.”
“Khánh Quang…Đồ khốn, mày hèn hạ vừa thôi!”
“Hèn hạ ư? Phải hèn hạ chứ, ai bảo lũ chúng mày hết lần này tới lần khác chạy được rồi. Cứ tưởng cú nổ đó chết hết cả lũ rồi chứ. Giờ thì chúng tao cần thằng bé này. Đi!” – Khánh Vinh hống hách đáp thay cha.
Minh Phú giãy giụa trong tay Thanh Thảo:
“Không, không, tôi không đi! Chị Nhi, cứu em với!”
Phương Nhi tức giận, lao đến:
“Mau bỏ nó ra!”
BỐP! Thanh Thảo giơ một tay tát mạnh vào mặt cô khiến cô ngã dúi dụi, còn một tay kia vẫn kề dao sát cổ Minh Phú, một chút máu đã ứa ra. Phương Nhi quay cuồng, ngã lăn ra đất, cảm giác đau khổ trào lên. Cô đã từng quật ngã bao gã võ sĩ lực lưỡng, nhưng giờ đến cái tát của một người đàn bà mà cô cũng không đỡ nổi.
“Đi, đưa thằng bé đi!”
“Không, chị Nhi, bỏ tôi ra, không!!”
Phương Nhi hoa mắt chóng mặt, quỵ ngã mà bên tai còn văng vẳng tiếng hét của Minh Phú. Cô đưa tay cố níu kéo cái gì đó chơi vơi, mong manh. Hết thật rồi sao? Phương Nhi của ngày xưa đã không còn nữa sao? Phương Nhi đã không còn có thể bảo vệ được cả một cậu thiếu niên!
“Minh Phú…Không…”
“PHƯƠNG NHI, MINH PHÚ, HAI NGƯỜI Ở ĐÂU!!!????”
Cô giật mình. Tiếng gọi vang lên vừa rõ vừa không rõ. Cô đã quá mệt để gượng dậy, nhưng cô nhận ra đó là tiếng ai gọi. Minh Thiên, Vân Trang, sao hai người ấy lại đến đây muộn như vậy? Kệ chứ, dù thế nào cũng phải để họ tìm ra cô. Họ chắc ở gần đây thôi. Cô phải gọi họ. Nhưng…cô mất sức rồi…Cô chiến thắng biết bao người, cô thậm chí còn đứng được vào trái tim đã vốn chỉ có duy nhất Thanh Linh của Mạnh Bảo. Cái gì cô cũng có hy vọng làm được và nhiều thứ cô làm được! Vậy mà…căn bệnh này thì không…
“Vào căn nhà kia thử xem!”
Vân Trang, Minh Thiên lao vào trong nhà.
“Trời ơi! Bác Ngân!” – Vân Trang lao đến bà Ngân.
Còn Minh Thiên chạy vội đến chỗ Phương Nhi vực cô dậy.
“Phương Nhi, Phương Nhi! Tỉnh lại đi!”
Cô cố mở mắt. Đôi mắt lờ đờ, thất thần. Ánh nhìn mạnh mẽ của ngày trước cũng đã mất đi.
“Minh…Phú…”
“Minh Phú? Nó làm sao rồi?” – Minh Thiên hốt hoảng.
“Khánh…Vinh…bắt…” – Cô chỉ nói được đến đó, rồi gục ngất.
“Phương Nhi! Tỉnh lại đi! Hãy nói cho tôi biết đi!”
“Anh Minh Thiên, giờ không phải là lúc nói đâu. Chị Nhi bệnh tình rất nặng rồi, mau đưa mọi người về bệnh viện thôi.”
Minh Thiên, Vân Trang và những người mà Thanh Linh cử đến vội vã đưa mọi người xuống núi. Nguy hiểm này qua đi thì lại mở ra hiểm nguy khác khôn lường hơn…
Cô giật mình ngẩng lên. Mạnh Bảo đang khẽ mở mắt nhìn cô, đụng phải ánh mắt anh cô lại không biết nói gì. Có những cảm xúc lẫn lộn ngập tràn trong lòng cô lúc này, không biết vui hay buồn nữa. Bỗng dưng Mạnh Bảo bỏ tay ra khỏi tay cô, gắng đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ấy. Cô lúng túng, quay đi khẽ gạt nước mắt.
“Anh tỉnh rồi à? Có đau không?”
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười.
“Nếu mệt anh cứ nghỉ đi, đừng dậy vội.”
Anh lại cười, ánh mắt nhìn cô buồn thăm thẳm.
“Anh…anh cười gì?”
“Anh cười vì có Thanh Linh bên cạnh lúc anh tưởng mình đã chết.”
“…”
“Thanh Linh lạnh lùng, xa cách, thậm chí còn tàn nhẫn, nhưng anh biết cô ấy rất đáng yêu, dịu dàng, luôn lo lắng cho người khác.”
“Anh…”
“Vậy mà thằng khốn là anh đã làm tổn thương cô ấy!” – Mạnh Bảo gằn giọng, nhìn cô bằng ánh mắt mà cô nhìn lại cũng phải thấy nhói đau.
Đôi mắt đó đã mong mỏi cô suốt hai năm qua. Đôi mắt đó đã đau đớn vì phải giằng xé giữa tình cảm của hai người con gái. Đôi mắt đó dù đã phần nào hướng về người con gái có tên Phương Nhi nhưng mỗi khi nhìn cô lại ánh lên cái nhìn đau xót,