
ưa bão, trời đã quang đãng hơn, mọi thứ như bắt đầu bừng sức sống. Nhưng gió lạnh đã bắt đầu tràn về, người Phương Nhi run lên vì rét.
“Chị choàng tạm cái này nhé!” – Minh Phú chạy vào lấy một cái chăn quàng cho cô.
“Cảm ơn em!” – Cô mỉm cười, ngồi xuống một phiến đá trông ra quang cảnh ngút ngàn của vùng núi.
“Nếu thấy lạnh nữa chị bảo em đưa chị vào nhà, thời tiết thế này không tốt cho chị đâu.”
“Ừ…Minh Phú, em thật tốt, cảm ơn em nhiều.”
“Hì có gì đâu, chị Nhi dù sức không khỏe nhưng vẫn bảo vệ em, chị còn tốt hơn em! Em rất phục chị lúc chị tóm cái gậy của bác nông dân, chị oai thật đấy, thảo nào mà đến Khánh Vinh cũng bại trước chị trong khi anh Bảo thì chưa đánh nổi hắn.”
“Em có quý anh Bảo không?” – Phương Nhi đột nhiên hỏi.
“Ớ…Quý anh Bảo á chị?” – Minh Phú gãi đầu gãi tai.
“Minh Thiên luôn ghét Mạnh Bảo, em có ghét không?”
“Ờ thì…Lúc đầu em cũng ghét, vì em cứ nhất định nghe theo anh trai em thôi mà. Nhưng khi tiếp xúc với anh Bảo thì em không ghét lắm. Dù anh Bảo không đánh được Khánh Vinh, nhưng anh ấy khỏe cũng chả kém trâu bò, toàn bảo vệ em nếu có gặp kẻ xấu. Anh ấy rất tốt bụng. Chỉ là…em cũng không ưa được cái mặt lạnh tanh, chán đời của anh ấy vì quá nhớ chị Linh…”
“Vậy giờ anh ấy tìm được chị Linh rồi thì em ưa chứ?”
“Không, anh ấy phát điên đi tìm chị Linh hai năm lận mà lúc gặp rồi hai người ý xa cách kiểu gì, em không ưa!”
Phương Nhi nghe vậy im lặng quay mặt đi. Minh Phú giật mình:
“Ấy chị Nhi, em…em không có nói gì chị đâu! Chị đừng giận em, em không trách chị đâu mà.”
“Chị biết rồi!” – Phương Nhi cười, cốc đầu cậu – “Vậy tại sao em lại đi theo Mạnh Bảo tìm Thanh Linh? Em thậm chí còn chẳng quen gì nhiều hai người đó.”
“Em không quen, nhưng em thương cho tình cảm của hai anh chị ấy. Và thương anh trai nữa.” – Minh Phú đáp rất tự nhiên. – “Em sẽ không thể ăn ngon ngủ yên khi anh trai tuyệt vọng đi tìm người mình yêu. Em cũng thấy áy náy vì người anh ấy yêu – chị Linh đang gặp đau khổ, và người chị ấy yêu – anh Bảo thì cũng khổ đau chẳng kém.” (mồm mép thật)
“Vì thế mà em bỏ cả học hành để “rong ruổi” suốt mấy năm?”
“Ôi dào học đâu cần phải lên lớp mới là học đâu chị. Gia đình em cũng giàu mà, học lại cũng chẳng sao. Đùa thế chứ em cũng không thích học chỉ toàn trên lớp, em thích đi đây đi đó. Hai năm qua như đoàn thám tử đi tìm người, mệt lắm, vất vả lắm nhưng em lại thích, hehe.”
Phương Nhi đắng lòng nhìn nụ cười vui vẻ của cậu thiếu niên đó, cậu không giống anh trai mình hay thích cạnh khóe người khác mà lại luôn nói ra suy nghĩ của mình thật tự nhiên, không có gì trách móc, phàn nàn. Nhưng như thế chỉ càng làm cô thêm đau.
“Chị Nhi hỏi em, em có muốn về nhà không?”
“Có! Đi thám tử cũng thích, nhưng em vẫn nhớ nhà lắm!” – Minh Phú cười tươi, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì – “Ơ nhưng mà chị nói thế là sao?”
“Vì chị mà mới có nhiều chuyện xảy ra với Mạnh Bảo, và ảnh hưởng rất nhiều đến em. Mục đích của mọi người chỉ là tìm Thanh Linh, vậy mà chị lại khiến cái mục đích đó dường như bị quên lãng. Nên chị sẽ đi…”
“Này này!” – Minh Phú ngắt lời – “Đi? Đi đâu? Ai cho chị đi? Chị nghĩ chị có tội to lắm hả? Làm như chị phá hoại tình cảm của người ta vậy! Còn lâu, chị Nhi ác thế em đã bái làm thánh!”
“Minh Phú, em…”
“Trong mắt em, chỉ có một chị Phương Nhi xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng đanh đá dã man bởi ném đá suýt vỡ mũ bảo hiểm của anh Bảo khi anh ấy gặp chị lần đầu tiên đã trót làm bẩn đồ của chị. Một chị Phương Nhi siêu giỏi võ, khỏe như bò, không ngại khó, mệt chẳng lo. Một chị Phương Nhi chân thành, tốt bụng, dám bảo vệ em dù sức chị khỏe hay không. Chị là người mà em kính phục, cảm mến.” – Minh Phú vừa liến thoắng vừa choàng lại chăn cho cô.
“Mày đừng làm chị nảy sinh ý định “phi công trẻ lái máy bay bà già” với mày nhá nhóc, chị yêu mày rồi đấy.”
“Chị mà làm máy bay bà già của em chắc em cũng cưa đổ được chị Linh rồi, há há há!” – Minh Phú cười to.
“Cái thằng ranh này, để xem chị mà đủ sức chị ày vài quả!” – Nói thế nhưng trong lòng Phương Nhi chỉ muốn chết cười vì câu nói hài hước của Minh Phú.
“Dạ dạ bà chị cứ ngồi tĩnh dưỡng cho khỏe đi, khi nào bệnh tình khỏi thì em nguyện đưa mặt, mông hay cái gì khác cho chị oánh. Giờ ngồi đấy để em xem có gì chén được không em mang cho chị, nếu muốn vào nhà cứ gọi em nhé.” – Nói rồi Minh Phú chạy tót vào trong nhà.
Phương Nhi nhìn theo, nụ cười tắt dần. Liệu có lúc nào cô có thể “oánh” nổi Minh Phú nữa không? “Khi nào bệnh tình khỏi”, cậu nói thế thì là khi nào? Đến bao giờ Phương Nhi mới trở lại làm cô vận động viên khỏe mạnh của ngày trước…? Tại sao khi cuối cùng đã có được nụ cười của Mạnh Bảo, có được tình yêu của anh, thì cô lại phải đánh đổi bằng căn bệnh này, và cả sự trở về của Thanh Linh nữa…?
Cuộc sống là như thế sao? Chẳng yên bình được. Chẳng công bằng được. Phép màu nào để cô có thể tiếp tục cuộc sống bình yên, còn Mạnh Bảo – Thanh Linh vẫn hạnh phúc bên nhau như bao cặp đôi khác mà cô dường như chẳng-bao-giờ-biết-đến? Chao ôi, quá khứ đã đi, thì không thể nào trở lại…!
Đang suy nghĩ mông lung, bỗng Phương