
ế cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Dật nhi, mau đỡ Sương nhi ra ngoài a.”
Thiên đế vừa mới dứt lời, Cẩn Dật liền không tự chủ được bước một bước về phía trước, vén màn che. Cách khăn voan tơ tằm màu đỏ, Sương Linh sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía Cẩn Dật trong mắt tràn đầy thẹn thùng.
“Chúc mừng Thiên tôn, chúc mừng Thiên tôn.”
Trong tiếng hoan hô của chúng tiên, Cẩn Dật kéo tay Sương Linh từ cửa điện đi thẳng vào. Hai người mặc hỉ phục dùng gấm vóc giống nhau dệt thành, phía trên thêu tường long cùng thụy phượng, vô luận là nhìn từ góc độ nào hai người vẫn xứng đôi như vậy.
(tường và thụy đều mang nghĩa tốt lành, may mắn)
Tiên nhạc vang lên, tiên nữ bắt đầu ở trên đại điện khiêu vũ trên không trung, vừa nhảy vừa tung hoa tươi rực rỡ ra bốn phía. Cánh hoa rơi vào trên đầu, trên người Cẩn Dật và Sương Linh, lưu lại hương thơm tràn đầy.
Ca múa xong, Tiên quan chính thức tuyên bố hôn lễ bắt đầu.
Cẩn Dật chết lặng cùng Sương Linh lễ bái Thiên đế Thiên hậu, sau đó xoay người làm lễ với chúng tiên. Đợi đến khi phu thê giao bái, thân thể hắn bỗng nhiên lại cứng đờ, đứng thẳng không động đậy nữa.
Trong phút chốc, tất cả thần tiên trên đại điện đều nín thở không nói, có mấy người đang uống rượu cũng ngưng động tác trên tay, bọn họ theo ánh mắt Cẩn Dật đồng loạt nhìn về cửa điện.
Thanh Dao một bộ bạch y, như bạch liên trên mặt nước, trong yên lặng lộ ra mỹ lệ cho dù là ai cũng không thể bỏ qua, gió thổi nhẹ nhàng, làm mái tóc nàng tung bay, ấn ký màu đỏ trên mi tâm bộc phát rõ ràng.
Hai mắt Cẩn Dật tỏa sáng, vừa vui vừa sợ, si ngốc nói: “Thanh Dao, nàng đã đến rồi, thật sự nàng đã tới. . . . . .”
Thanh Dao không để ý tới hắn, một đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm chỗ ngồi của Dương Tuyền Đế quân, con ngươi dần dần chuyển thành màu đỏ.
Thái Thượng Lão Quân kiến thức rộng rãi lập tức bật thốt lên: “Không tốt, nàng trúng ma chướng!”
Lời của Thái Thượng Lão Quân còn chưa nói hết, chỉ thấy một đạo ngân quang thoáng qua, bảo kiếm trên tay Thanh Dao thoát khỏi bao kiếm bay ra. Mũi chân nàng điểm một cái, bay lên trước cầm kiếm phóng tới chỗ Dương Tuyền Đế quân, “Dương Tuyền, chịu chết đi!”
“Bảo vệ bệ hạ ——”
Trên đại điện rối loạn, thiên binh thiên mã hộ vệ hai bên rút kiếm muốn ngăn cản Thanh Dao, nhưng sự xuất hiện của Thanh Dao là ngoài ý muốn, đường kiếm của nàng rất nhanh, linh lực giống như bỗng nhiên nâng cao gấp mấy lần, các thiên binh căn bản không cách nào đến gần nàng, mới đến gần liền bị kiếm đánh văng ra thật xa.
Cửu Diệu Tinh quân vội vàng lấy pháp khí, bày trận vây Thanh Dao ở giữa.
Những thứ pháp khí kia phản xạ ra ánh sáng làm người đau mắt, nhưng Thanh Dao không bị ảnh hưởng, nhanh nhẹn múa kiếm triền đấu cùng Cửu Diệu Tinh quân, một lúc sau đã phá được trận. Giờ phút này người nàng đều là ma tính, đã không phải là tiên tử nhu nhược trước kia, mấy thần tiên trên đại điện căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Thiên đế giận dữ: “Yêu nghiệt phương nào lớn mật như thế, lại dám phá hư hôn lễ của Thiên tôn. Chúng tiên nghe lệnh, giết chết bất luận tội!”
(giết không cần hỏi)
“Thiên đế không được, không được đả thương nàng!” Cẩn Dật gấp đến độ kêu to. Bởi vì hắn không muốn thành hôn cùng Sương Linh mà bị Thiên đế khống chế, trong lòng gấp gáp nhưng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Dao cố hết sức lấy ít địch nhiều.
“Thanh Dao nàng đi mau, đi mau —— Thiên đế ngài đừng đả thương nàng, ta đáp ứng ngài, ta cưới Sương Linh, ta sẽ đối tốt với nàng.”
“Cẩn Dật chàng. . . . . .” Đôi mắt Sương Linh đẫm lệ, kích động này làm máu tươi tràn ra khóe miệng, “Khụ. . . . . . Chàng. . . . . . Chàng quan tâm nàng ta như vậy?”
“Sương nhi!”
Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ đồng thời tiến lên đỡ Sương Linh. Nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt đẫm nước của Sương Linh bất giác dừng lại ở trên người Cẩn Dật, mà tâm tư Cẩn Dật lại tưởng nhớ đến Thanh Dao.
Thiên đế từ vương tọa đứng lên, giận đến râu ria đều run rẩy: “Tứ đại Thiên vương, mau bắt nàng lại!”
Thiên hậu cắt đứt lời hắn: “Khoan đã, nàng ấy làm như vậy chẳng qua là bị ma chướng khống chế, cũng không phải là chủ ý. Bệ hạ nếu bắt nàng, ngàn vạn lần không thể đả thương đến tính mạng của nàng.”
“Nhiễu loạn hôn lễ của Thiên tôn, luận tội đem chém!”
Đối với mình bị định tội danh gì Thanh Dao không quan tâm chút nào, những hình ảnh trong huyễn kính một lần lại một lần thoáng qua thật nhanh ở trong đầu nàng, kích phát ma chướng đang ngủ. Lưu Vũ Kiếm linh hoạt chớp động, ngăn cản công kích của Tứ đại thiên vương.
“Lưu Vũ Kiếm?” Quảng Mục Thiên vương nhận ra kiếm trên tay Thanh Dao, kinh hãi, “Không ngờ là Lưu Vũ Kiếm của Hi Di tiên tử ! Chẳng lẽ là Hi Di tiên tử tới báo thù?”
Quảng Mục Thiên vương sinh lòng sợ hãi, năm đó đúng là Tứ đại Thiên vương bọn họ đem chuyện bất lợi Hi Di tiên tử trông chừng Vô Ưu Tuyền báo lên cho Thiên đế, nếu như nói là Hi Di tiên tử mượn thân thể Thanh Dao tới báo thù cũng không phải là không thể được.
Vừa phân tâm như vậy, Lưu Vũ Kiếm tiến đến thật nhanh, xẹt qua cánh tay phải Quảng Mục Thiên vương. Đa Văn Thiên vương nhân cơ hội t