
tích, đều là giả, hắn chỉ là muốn tìm cớ để giành Phong Ngâm thảo của cô thôi. Cả nhà bọn họ ba người hạnh phúc cỡ nào, cô cùng mẫu thân của cô chỉ có thể rơi vào bóng tối cùng thống khổ. Trừ ta ra không có người nào có thể giúp cô, bọn họ đều chờ đợi xem chuyện cười. Cô muốn báo thù, cô muốn giết Dương Tuyền Đế quân, giết Thanh Nữ, giết Sương Linh. . . . . .”
“Báo thù? Ta muốn báo thù, ta muốn giết bọn họ?” Ánh mắt Thanh Dao dần dần mơ hồ.
“Đúng vậy, bọn họ đáng chết, giết bọn họ.”
Từng chữ từng câu chậm rãi từ trong miệng Phá Thiên phun ra, hắn cười đem một thanh kiếm đưa cho Thanh Dao: “Vị Hi, còn nhớ rõ thanh kiếm này không? Đây là Lưu Vũ Kiếm của nàng, nàng đã từng dùng nó chĩa vào người ta. Hiện tại, mang theo nó tới tìm kẻ thù của nàng đi, giết bọn họ!”
Dấu đỏ ở mi tâm Thanh Dao càng ngày càng sâu, nàng như tượng gỗ nhận lấy kiếm Phá Thiên đưa tới, hận ý hoàn toàn bao trùm tâm trí nàng. Phá Thiên vung tay lên, kết giới rách như trang giấy, trong nháy mắt giống như chung quanh bay theo gió mở ra. Thanh Dao cầm Lưu Vũ Kiếm ngự phong bay lên, đảo mắt liền biến mất ở phía chân trời.
“Vị Hi, nàng là Vị Hi của ta, nàng sẽ không làm ta thất vọng, đúng không.” Phá Thiên hài lòng cười, chậm rãi thưởng thức ván cờ hắn tỉ mỉ sắp đặt, chờ đợi trò vui bắt đầu.
Q.2 – Chương 16: Còn Đợi Trời Xanh Gửi Tương Tư (2)
Trong Ngọc Khuyết Tiên cung một mảnh xanh vàng rực rỡ, tiếng nói vui vẻ nhẹ nhàng, ngay cả trong không khí cũng đầy tràn vui mừng. Vách tường cùng cột nhà được điểm các loại châu báu, cực kỳ chói mắt, ánh sáng lung linh. Các cung nữ dùng vân hà cùng cầu vồng dệt thành sa y hoa mỹ, qua lại không ngớt ở đình đài lầu các.
Các thần tiên tới trước tham gia hôn lễ của Thiên tôn ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau thật vui. Ở trong mắt bọn họ, Cẩn Dật Thiên tôn cùng Sương Linh tiên tử Thiên giới đệ nhất mỹ nữ là một đôi uyên ương trong Lục giới, giống như từ khi sinh ra bọn họ đã dành cho nhau. Về phần lời đồn đại giữa Thiên tôn cùng một vị tiên tử không biết tên cũng chỉ có thể là chuyện phiếm nhàm chán của các thần tiên trong lúc rảnh rỗi, đương nhiên chỉ là chuyện cười thôi.
Thiên đế và Thiên hậu ngồi ở vị trí cao nhất ở Ngọc Khuyết Tiên cung, nội tâm vui sướng cùng thỏa mãn hoàn toàn lộ ra ở trên mặt. Bên trái bọn họ là Thừa Nguyên điện hạ cùng mẫu phi Vũ Thần của Cẩn Dật, phía bên phải là phu thê Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ. Làm thông gia với Thiên đế, thân phận Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ tự nhiên cũng hết sức tôn quý, ngay cả Tây Vương Mẫu, Thái Thượng Lão Quân cùng với Thượng Nguyên phu nhân bối phận rất cao trên Thiên giới cũng chỉ là ngồi song song đối diện bọn họ.
Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ như vậy, không có ai phát hiện trong nụ cười của Thiên hậu cất dấu một tia lo lắng không dễ dàng phát giác.
Giờ lành vừa đến, Tiên quan chủ trì hôn điển cao giọng tuyên bố: “Cẩn Dật Thiên tôn đến ——”
Ngọc Khuyết Tiên cung lúc đầu cực kỳ náo nhiệt lập tức yên lặng. Chỉ thấy một chiếc long xa hoa lệ trên đỉnh có chín con rồng vàng từ đám mây chạy như bay tới, đáp xuống cửa cung điện. Hai vị cung nữ mặc y phục rực rỡ nhẹ nhàng hành lễ, nhấc rèm gấm lên, lại thanh thúy nói: “Cung nghênh Thiên tôn điện hạ.”
“Cung nghênh Thiên tôn điện hạ!” Trong đại điện vọng lại thanh âm của Thần Quân và các tiên nữ.
Cẩn Dật Thiên tôn như tượng gỗ từ long xa đi ra ngoài, sắc mặt bất đắc dĩ, không có chút vẻ mặt vui mừng nào, vẻ mặt này cùng với hoa phục dùng vân hà rực rỡ nhất dệt thành gấm vóc một chút cũng không tương xứng. Khi Tiên quan lần thứ ba cao giọng tuyên bố “Cẩn Dật Thiên tôn đến” sau đó hắn mới bất đắc dĩ bước vào đại môn của cung điện. Ngay sau đó trên đại điện là những lời chúc liên tiếp dành cho Thiên tôn, náo nhiệt vô cùng.
Mới một lát sau, không biết vị tiên tử nào nói “Xe phượng của Thiên phi đến”. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về đại môn.
Hai con Phượng Hoàng cao giọng kêu to, bay ở phía trước, sau đó theo sát là bảy con Phượng Hoàng tô điểm cho xe. Bốn phía là tường vân bao quanh, hơn mười thị tỳ bay ở phía sau phượng giá, ngọc bội leng keng, mùi thơm vương vất, đẹp đẽ giống như tranh vẽ. Thấy nhóm chúng tiên như si như say.
Thiên đế hài lòng vuốt vuốt râu, nghiêng đầu nói với Cẩn Dật: “Dật nhi, còn không mau đi đón Sương nhi vào điện.”
“Thiên đế. . . . . .”
“Còn không mau đi!”
Lời này vừa nói ra, Cẩn Dật giống như bị cái gì khống chế, trên mặt là tia không cam lòng, nhưng lại không thể không theo lời của Thiên đế từng bước một đi tới cửa điện. Các tiên nữ không hẹn mà cùng khom lưng hành lễ, cùng nói “Chúc mừng Thiên tôn” .
Trong xe phượng Sương Linh thẹn thùng vô cùng, vừa mong đợi vừa có chút khẩn trương chờ Cẩn Dật vén rèm lên. Nhưng qua một hồi lâu, Cẩn Dật vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giữa hai hàng lông mày ngưng tụ buồn bã thật sâu. Trên đại điện, chúng tiên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đối với do dự của Cẩn Dật lại không thể hiểu ra sao.
“Ha ha ha, tôn nhi của ta cưới nữ tử đẹp nhất Thiên giới, nhất định là quá mức cao hứng.” Thiên đ