
đứng nhìn . . . . . . Quên đi không nói nữa, chúng ta đi xem Bích Cẩn một chút.”
“Ừ.”
“Đợi chút.”
Dao Cơ chợt dừng bước lại, xoay người, hai tay trên không trung tạo ra ánh sáng xanh. Chỉ chốc lát sau mây mù bay lên đầy trời, đem cả tòa Bồng Lai tiên đảo bao vây. Nàng quay đầu cười một tiếng với Nữ Anh, Nữ Anh lập tức hiểu dụng ý của nàng. Đây là mây mù Vu Sơn tới, mưa gió bên ngoài không cách nào thổi chúng đi. Cho dù Tứ đại Thiên vương tới bắt người, một lúc lâu cũng không cách nào tìm được vị trí của Bồng Lai từ trong mây mù.
Suy nghĩ một chút, Nữ Anh mặc niệm tiên quyết, trong nháy mắt bốn phía Bồng Lai bị một tầng kết giới như có như không bao phủ. Đây là thượng cổ Chướng Nhãn thuật, trong Lục giới chỉ có nàng cùng tỷ tỷ Nga Hoàng biết. Mây mù của Dao Cơ cộng thêm Chướng Nhãn thuật, lường trước Thiên giới trừ Nga Hoàng ra không có người nào có thể phá giải.
(Chướng Nhãn thuật: thuật che mắt)
Dao Cơ kinh ngạc nhìn Nữ Anh, “Ngươi nên hiểu rõ, cứ như vậy Thiên đế khẳng định biết là ngươi làm, Thiên giới sẽ không hề có đất đặt chân cho ngươi.”
“Nữ Anh tuyệt không hối hận!”
“Tốt.”
Các nàng liếc mắt nhìn nhau, song song đi vào trong Tức Lâm.
Tức Lâm ở phía ngoài cùng của Bồng Lai tiên đảo, phải đi qua Tê Phương thánh cảnh, cũng là chỗ ở của Tam Tinh Phúc Lộc Thọ. Lúc Thanh Dao các nàng đi qua, chỉ thấy hai sao Phúc Lộc kiên trì ngồi ở trên bàn đá đánh cờ, Thọ tinh thì ngồi một bên quan sát vuốt chòm râu thật dài.
“Ba lão đầu này, Bồng Lai sắp có tai vạ đến nơi rồi, bọn họ thật vui vẻ, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết đánh cờ đánh cờ, thật muốn đi nhéo râu ria của ba lão.” Tuyết Kiều oán trách.
Thọ tinh dường như nghe được lời của nàng, cười híp mắt quay đầu lại chào hỏi: “Các vị tiên tử mạnh khỏe, các cô đang đi nơi nào chơi mà náo nhiệt như thế?”
Bởi vì bị thương, mồ hôi lạnh trên trán Thanh Dao chảy ròng ròng. Nàng cố nén khó chịu, cười một tiếng. Ngược lại Tuyết Kiều nhanh miệng trả lời: “Chơi? Thanh nhi nàng bị trọng thương, cũng sắp mất mạng còn chơi gì nữa, nào có thanh nhàn như ba lão chứ.”
“Ha ha ha, nhóc Tuyết Kiều nói đùa.” Thọ tinh tiếp tục vuốt chòm râu của hắn, “Nha đầu Thanh nhi là người có phúc, mệnh tốt. Ngược lại là cô. . . . . .”
“Ta? Mạng của ta tốt hơn, so với ba lão đều hơn.”
Thanh Dao kéo nàng: “Tuyết Kiều không được vô lễ, chúng ta vẫn nên trở về đi.”
Tuyết Kiều chu miệng lên hừ một tiếng, không nói thêm lời nào. Từ trước đến giờ nàng nghe lời Thanh Dao nhất.
Nhìn thân ảnh nhóm tiên tử dần dần đi xa, Thọ tinh nhẹ nhàng thở dài.
Chuyện trên đời này cho tới bây giờ đều không phải là tuyệt đối, phúc này, họa này, vận mệnh đều được định sẵn.
Q.2 – Chương 18: Mây Trôi Từ Biệt Núi Sông Cô Quạnh (1)
Nhìn thấy Bích Cẩn không tổn hại chút gì ngồi ở trên ghế đá trong Di Nhiên đình, Thanh Dao vừa mừng vừa sợ, nàng không quan tâm mình có thương tích trong người trực tiếp chạy vội đến Di Nhiên đình. Mấy ngày ngắn ngủn lại giống như là cách ngàn năm, nhìn nhau đôi mắt đã sớm đẫm lệ.
“Cô cô. . . . . .” Thanh Dao ôm cổ Bích Cẩn, “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tuyết Kiều các nàng nói không thấy người. Ma Quân nói người bị. . . . . . Bị người kia. . . . . .”
“Ta không sao.” Bích Cẩn vẫn thản nhiên như vậy. Nhưng vì để Thanh Dao yên lòng nàng vẫn nói lại chuyện đã xảy ra.
Mấy ngày trước Dương Tuyền Đế quân quả thật đã tới Tê Phương thánh cảnh. Trong lúc vô tình hắn nghe được cuộc đối thoại của Cẩn Dật cùng Thiên đế, thế mới biết Cẩn Dật thích Thanh Dao mà không phải Sương Linh. Mà mục đích hắn đến tìm Bích Cẩn chính là vì “xin” Thanh Dao không nên phá hư hạnh phúc nữ nhi của hắn.
Bích Cẩn căn bản vô tâm không muốn bàn bạc chuyện này cùng hắn, cũng giống như trước đây, nàng lạnh lùng hạ lệnh trục khách. Ai ngờ Dương Tuyền Đế quân quay lại, hai người ở rừng trúc đánh một trận. Bích Cẩn không địch lại hắn, bị hắn đánh ngất xỉu sau đó bắt đi. Khi tỉnh lại nàng phát hiện mình ở trong Thiên Hương lao, nàng từ bên trong đi ra ngoài, không ngờ thời gian trôi qua cực nhanh, vậy mà nàng đã ngủ mê bảy ngày.
“Nguy rồi, trúng kế.” Nghe Bích Cẩn nói xong, Thanh Dao bừng tỉnh hiểu ra.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Là Ma Quân, chúng ta cũng trúng kế Ma Quân.”
Tu vi của Bích Cẩn và Dương Tuyền Đế quân không phân cao thấp, làm sao có thể dễ dàng bị hắn đánh ngất xỉu như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hết thảy đều là trong lòng bàn tay Ma Quân. Chuyện Thanh Nữ và Bích Cẩn mất tích khẳng định đều là hắn làm, sau đó lại cho nàng nhìn hình ảnh như vậy. Hắn là muốn kích khởi tà niệm trong lòng nàng, nhân cơ hội khống chế nàng, lợi dụng điều này nháo loạn hôn lễ của Cẩn Dật và Sương Linh.
Nhưng mục đích của hắn là gì? Chỉ là vì gây xích mích giữa Tê Phương thánh cảnh và Thiên giới, hay là. . . . . .
Thanh Dao ngẩn ra, chợt hiểu rõ ràng. Không sai, mục tiêu của Ma Quân là Minh Thiệu! Hắn biết Minh Thiệu một lòng hướng về nàng, cho nên hắn sắp đặt để cho Tê Phương thánh cảnh lâm vào khốn cảnh. Một khi nàng gặp chuyện không may, Minh Thiệu chắc chắn không ngồi yên. Chỉ cần Minh Thiệu vừa rời đi, cuộc chiến tranh