
u thai, cùng nhau nhảy xuống Vong Xuyên. Nhưng mà sau đó Thiên đế phái người đem Tuyên Ly về Thiên giới, tâm của vị nữ tử kia như tro tàn, cuối cùng một mình lẻ loi nhảy vào vong xuyên.”
“Oán khí của nàng quá mạnh mẽ, hơn nữa lại bị các loại ác linh trong Vong Xuyên gặm nhấm, sau ba nghìn ba trăm năm tạo thành cục diện như ngày hôm nay.”
Thanh Dao cảm thấy rất khó hiểu. Nếu là phàm nhân bình thường, một khi linh hồn rơi vào Vong Xuyên, không đến một trăm năm sẽ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi), vì cái gì mà nữ tử này có thể chống đỡ qua hơn ba nghìn năm? Sao bọn họ có thể biết oán khí tại Bắc Hoang kia lại thuộc về nữ tử đã yêu thương Tuyên Ly?
“Chắc hẳn linh chủ còn có nghi vấn.” Kì Mộng cười cười, “Kỳ thật hôm nay phu nhân mang ta đến Phục Ma điện là có nguyên nhân, bởi vì ta nhận ra nơi đám oán khi kia phát ra, vị nữ tử kia ta có quen biết.”
“Cái gì? Chẳng lẽ nàng là . . . . .”
“Đúng vậy, vị nữ tử kia vốn là ngọc nữ Ti Mẫn đã cùng ta thăng tiên, cũng là tỷ muội tốt của ta. Năm đó nàng phá hỏng phần hạ lễ mà Tây Vương Mẫu tặng cho phu nhân, vốn là phu nhân muốn phạt nàng xuống nhân gian trải qua một kiếp, trăm năm sau lại triệu hồi nàng về Thiên cung. Ai ngờ nàng si mê lưu luyến Tuyên Ly tướng quân, rồi lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
“Thời điểm đi qua Bắc Hoang ta đã nhận ra là nàng, rồi ta đem việc này từ đầu đến cuối báo cho Thiên tôn.” Kì Mộng nói xong câu đó, nhẹ nhàng mà liếc Cẩn Dật một cái, trong mắt hàm chứa mấy phần buồn bã.
Nói đến đây, cuối cùng Thanh Dao đã hoàn toàn hiểu được, bọn họ mời mình cùng Minh Thiệu đến là có ý tứ gì.
“Minh Thiệu tướng quân, ” khuôn mặt của Thượng Nguyên phu nhân bình tĩnh, thản nhiên nói, “Thập điện Diêm La đã đáp ứng phóng xuất hồn phách của Ti Mẫn ngọc nữ từ trong Vong Xuyên ra, để cho nàng đến thế gian đầu thai. Nhưng chuyện này còn cần tướng quân hỗ trợ.”
Thấy Minh Thiệu trầm mặc, Thanh đế vẫn im lặng cũng lên tiếng nói: “Ta biết làm như vậy khiến tướng quân khó xử, nhưng mà cứ thề này, trừ phi tướng quân xuống phàm trần luân hồi một lần, giải quyết xong trần duyên với nàng, nếu không chỉ e oán khí tại Bắc Thiên khó mà tiêu tán đi được. Chuyện của tướng quân cùng Phù Vân linh chủ chúng ta đều biết, chỉ hy vọng hai vị có thể lấy đại cục làm trọng, tạm thời buông nhi nữ tình trường.”
Lấy đại cục làm trọng, tạm thời buông nhi nữ tình trường, giải quyết xong trần duyên. . . . . . trong lòng Thanh Dao đau đớn, bọn họ muốn Minh Thiệu hạ phàm tiếp tục tiền duyên với Ti Mẫn ngọc nữ, lấy điều này để bình ổn oán khí?
Rốt cục, Minh Thiệu mở miệng, lời của hắn chính là nói với Thanh Dao. Thanh Dao có thể nhìn ra tâm ý của hắn, dù sao hắn cũng là chiến thần của Thiên giới, đảm bảo sự thái bình của Thiên giới cũng là trách nhiệm của hắn. Hắn nói: “Nếu nàng không muốn, ta có thể tìm phương pháp khác, nhất định có thể xua tan oán khí kia.”
Thanh Dao mỉm cười, theo bản năng nắm chặt tay hắn: “chuyện trước kia ai có thể rõ ràng, nếu Thượng Nguyên phu nhân cùng Thanh đế tự mình mở miệng, ta sao có thể không muốn. Một ngày trên trời bằng một năm tại thế gian, cũng chỉ là một lần luân hồi, rất nhanh sẽ qua đi, không phải sao?”
Nói xong nàng quay đầu về phía Thượng Nguyên phu nhân nói: “Phu nhân, Thanh nhi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng phu nhân có thể thành toàn.”
“Mời linh chủ nói.”
“Ta muốn cùng xuống thế gian với Minh Thiệu.”
“Không, không thể!” Minh Thiệu quả quyết cự tuyệt.
Lần này hắn luân hồi thế gian là muốn giải quyết xong trần duyên, bởi vậy người mà hắn yêu ở thế gian nhất định là nữ tử do Ti Mẫn chuyển thế. Nếu Thanh Dao đi cùng với hắn, nàng sẽ lấy thân phận gì xuất hiện bên cạnh hắn? Chẳng lẽ giống với Vị Hi năm đó, trơ mắt nhìn hắn cùng nữ tử khác kiêm điệp tình thâm?
“Linh chủ đã nghĩ kĩ chưa?” Thượng Nguyên phu nhân hỏi nàng.
Thái độ của Thanh Dao kiên quyết: “Đúng vậy, ta phải đi cùng hắn.”
“Thanh nhi, nàng. . . . . .”
“Ta biết chàng muốn nói gì, nhưng mà ta đã quyết định, mặc kệ như thế nào ta cũng ở bên cạnh chàng —— phu nhân, Thanh nhi còn có một thỉnh cầu. Lần xuống thế gian này ta muốn giữ lại trí nhớ cùng linh lực của mình.”
Thượng Nguyên phu nhân đáp ứng: “Được, ta sẽ để cho Ti Mệnh tinh quân an bài tốt mọi việc, hai vị vất vả rồi.”
Thanh Dao hạ thấp người, xem như nói lời cảm tạ
Nàng nửa đùa nửa thật nói với Minh Thiệu: “Như thế, vạn nhất chàng cùng nàng ta muốn nhảy xuống Vong Xuyên, ta mới có năng lực ngăn cản hai người.”
Q.4 – Chương 27: Trong Mộng Hồng Trần Nói Tương Tư (1)
Phàm trần vẫn luôn ồn ào náo động như vậy, Thanh Dao suy nghĩ.
Xe ngựa vừa mới tiến thành, sự náo nhiệt cùng ồn ào đều đến tai Thanh Dao. Màn xe được kéo thật kín, Thanh Dao không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở của dòng người nhốn nháo. Giống như thời điểm nàng đến thế gian ba trăm năm trước, xung quanh càng náo nhiệt nàng càng cảm thấy cô đơn, bởi vì cái loại náo nhiệt này không thuộc về nàng, thậm chí nàng cũng không quen biết ai.
Tinh Tinh trong lòng nức nở vài tiếng, thay đổi tư thế thoải mái