
đây cũng đã vậy, không phải Vị Hi cũng kiên trì như thế sao.
Thanh Dao nghĩ, Minh Thiệu quả nhiên là hiểu nàng. Hắn biết nàng sẽ không, bởi vì nàng khinh thường! .
Đinh ——.
Thanh Dao ném thanh kiếm, nàng chậm rãi đi qua, thương tiếc nhìn khuôn mặt Lăng Ba bị dính tóc. Minh Thiệu yên lặng đứng ở một bên, hắn nhìn Thanh Dao, yên lặng không lên tiếng.
Thanh Lê, Diệp Tử còn có Hoài Ngọc không biết khi nào cũng theo tửu lâu xuống dưới, nhìn thấy tình cảnh này, các nàng nhìn nhau không nói gì. Tiêu Dực cùng Tô Kiều Diễm lại không biết làm sao.
“Sao lại biến thành chật vật như vậy, ngươi là vị Tây Hải công chúa yêu kiều, cao ngạo nhất, sao ngươi có thể đối với chính mình như vậy . ” Thanh Dao vừa giúp Lăng Ba sửa lại vừa lẩm bẩm.
Ánh mắt nàng mơ hồ, giống như thấy được những năm tháng vô ưu vô tư trước kia. Khi đó không có tranh đấu, không có âm mưu, không có những thị phi.
Lăng Ba sớm hai mắt đã đẫm lệ như sương mù, nàng nói: “Thanh nhi, ngươi đừng như vậy, ta trở về với ngươi, ta trở về với ngươi. . . . . .”
“Được, chúng ta trở về.” Thanh Dao nở nụ cười. Trong lòng bàn tay nàng bạch quang lóe ra, trong nháy mắt quần áo Lăng Ba khôi phục như mới , không còn bộ dáng chật vật như trước.
Một màn này khiến Tiêu Dực cùng Tô Kiều Diễm sợ hãi. Hơn nữa đối thoại vừa rồi, bọn họ mơ hồ đoán được Thanh Dao, Minh Thiệu còn có Lăng Ba cũng không phải là người bình thường.
“Lăng Ba cô nương, cô nương là tiên nữ?” Tiêu Dực không thể tin được vào hai mắt của mình.
“Đúng vậy, thực thật có lỗi vì đã lừa gạt huynh, ta không phải là bé gái mồ côi mất đi cha mẹ, ta là nữ nhi của Tây Hải long thần – thất công chúa Ngao Lăng Ba.” Lăng Ba quay đầu lại cười với Tiêu Dực, khờ dại đơn thuần giống như đứa nhỏ chưa biết gì, “Cho nên, huynh không cần phải lo lắng ta sẽ lại dây dưa với huynh, thần tiên không thể thích phàm nhân.” .
“Lăng ba cô nương. . . . . .” .
“Công tử, huynh tin tưởng ta chứ, vừa rồi ta không đẩy Tô Kiều Diễm, lần trước nàng chơi thuyền bị rơi xuống nước cũng không phải ta làm. Bởi vì ta là thần tiên, nếu ta nghĩ ức hiếp Tô Kiều Diễm, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay đối phó nàng.”
Tiêu Dực quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Kiều Diễm, Tô Kiều Diễm sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn miệng.
“Công tử, ta phải theo các tỷ tỷ trở về, huynh. . . . . . huynh phải hạnh phúc.” .
“Đợi đã ——” Tiêu Dực gọi nàng, hơn nửa ngày mới nói, “Lăng Ba cô nương, không, thất công chúa, về sau chúng ta còn có thể gặp lại không?”
Lăng Ba cười lắc đầu.
Tiêu Dực có chút thất vọng: “Ta nhất định sẽ nhớ kỹ của cô nương.”
“Có những lời này của công tử, Lăng Ba thấy đủ lắm rồi . Nhưng mà. . . . . .” Lăng Ba thản nhiên cười, tay trái nhẹ nhàng vung lên.
Tiêu Dực, Tô Kiều Diễm, tiểu nha hoàn cùng với người đánh xe ngựa tất cả đều té xỉu trên mặt đất.
Lăng Ba xóa đi trí nhớ của bọn họ, lúc bọn họ tỉnh lại sẽ quên hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh, từ nay về sau bọn họ sẽ không nhớ rõ có người tên Lăng Ba này . .
Lăng Ba ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm: “Thanh nhi, Tam tỷ, Lục tỷ , Bát muội, chúng ta trở về đi.”
“Lăng Ba, muội không sao chứ?” Diệp Tử rất lo lắng cho nàng, “muội thật sự theo chúng ta trở về?”
“Đương nhiên, Tây Hải mới là nhà của muội, nơi đó có người nhà của muội, có những người yêu thương muội, đúng không Lục tỷ. Lúc này muội đã thông suốt rồi, sau khi trở về muội sẽ nói với phụ vương, muội đồng ý gả cho tam thái tử Nam Hải Ngao Tuấn.”
“Không phải bình thường muội vẫn phản đối việc bị gả cho Ngao Tuấn sao?”
“Đó là trước kia. Ngao Tuấn tuấn lãng suất khí, đối với muội lại hết mực chung tình, gả cho hắn muội sẽ thực sự hạnh phúc, không phải sao?”
Lăng Ba đột nhiên chuyển biến khiến tất cả mọi người khó có thể tin. Chính nàng ngược lại rất bình tĩnh: “Không cần lo lắng cho muội, muội thật sự không có việc gì, chỉ là đột nhiên muội hiểu được —— yêu, cũng không phải là tất cả. Cám ơn Thanh nhi, còn có Minh Thiệu tướng quân, cám ơn mọi người.”
Nói xong những lời này, Lăng Ba không để ý đến phản ứng của Thanh Dao cùng các tỷ tỷ của nàng, mà trực tiếp cưỡi mây rời đi. Nàng tùy hứng lâu như vậy, cũng đã đến thời điểm về nhà, chỉ mong phụ mẫu không tức giận vì nàng.
“Chúng ta cũng nên trở về.” Thanh Lê nói, “Thanh nhi, cám ơn mọi việc ngươi làm cho Lăng Ba. Nếu muốn gặp chúng ta, lúc nào cũng có thể đến Tây Hải .”
Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn lại có nàng cùng Minh Thiệu, nhìn nhau không nói gì, chỉ có trầm mặc, trầm mặc. .
Thanh Dao im lặng đã lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí mở miệng: “Minh Thiệu, ta. . . . . .” .
“Ta biết nàng muốn nói cái gì, ” Minh Thiệu không cho nàng cơ hội nói ra, hắn nói, “Ta không hy vọng nàng làm như vậy, nhưng mà ta lại không nhẫn tâm ngăn cản nàng. Thanh nhi, nói cho ta biết, ta nên làm sao bây giờ.”
“Chàng hiểu ta mà, ta không thể không làm như vậy?”
“Ta nói rồi, ta không đành lòng ngăn cản nàng.” Vẻ mặt của Minh Thiệu nặng trĩu, “Ta sẽ ở Ngự thiên cung chờ nàng trở về.”
Dứt lời Minh Thiệu xoay người, nhanh chóng rời đi. .
“Đừng rời xa ta!” Thanh Dao không hề nghĩ ngợi, thố