pacman, rainbows, and roller s
Say năm tháng

Say năm tháng

Tác giả: Vân Gia

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325940

Bình chọn: 9.00/10/594 lượt.

nói với ta, ta với cô nương không thù không oán, vì sao cô nương lại đẩy ta?”

Tiêu Dực nhướn mày: “Lăng Ba,. . . . . .” .

Ầm vang ——.

Tháng tư hiếm khi thấy có sét. Ngay sau đó lại là một đạo tia chớp, chiếu lên gương mặt trắng bệch của Lăng Ba.

“Lăng Ba tránh ra!”

Thanh âm uất giận không biết từ chỗ nào truyền đến, chờ tới lúc Lăng Ba phản ứng, chỉ thấy Thanh Dao cầm kiếm từ tửu lâu đối diện lao xuống, áo trắng nhẹ nhàng, dung nhan tuyệt mỹ, kiếm của nàng chỉ thẳng tới hướng Tiêu Dực . .

“Thanh nhi, không được!” Lăng Ba sợ hãi chạy tới phía trước che chở cho Tiêu Dực, ô che cũng bị nàng ném sang một bên.

Kiếm cách chỉ còn cách yết hầu Lăng Ba chừng một tấc. Thanh Dao thần tình lạnh lùng như băng, hai tròng mắt của nàng cũng giống như bị đóng băng theo.

Giọt nước mưa theo hai má Lăng Ba chảy xuống, Thanh Dao không rõ đến tột cùng nàng có khóc hay không .

“Thanh nhi, đừng giết hắn.” .

Thanh Dao không nói lời nào. Nàng bố trí kết giới quanh thân, mưa rơi vào trên người nàng nhưng không cách nào khiến cho nàng ướt. Ánh mắt lạnh lùng của nàng xẹt qua người Lăng Ba, dừng lại ở Tiêu Dực đang đứng phía sau. Tiêu Dực cũng nghẹn họng trân trối nhìn Thanh Dao, là một phàm nhân hắn không thể nào lí giải được tại sao Thanh Dao làm được như vậy, Tô Kiều Diễm ở bên cạnh hắn cũng mở to hai mắt nhìn

“Là vì hắn? Thanh Dao cười lạnh, “Vì kẻ không hề thương yêu ngươi, một phàm nhân mà ngay cả tín nhiệm là điều tối thiểu cũng không thể cho ngươi, vứt bỏ cha mẹ tỷ muội và những người yêu thương ngươi, có đáng giá hay không?”

“Ta. . . . . .” .

Thanh Dao không hề nhiều lời, nàng trực tiếp hỏi Lăng Ba: “Ngươi theo ta trở về hay tiếp tục ở chỗ này chịu tội?”

Lăng Ba gắt gao cắn môi không nói lời nào.

Ngàn năm yêu say đắm, không thể nào dễ dàng dứt bỏ như vậy.

“Được. Ngươi không nói lời nào, ta đây sẽ thay ngươi quyết định.”

Hai chữ “Quyết định” vừa mới nói ra, Lăng Ba chỉ cảm thấy một cỗ lực cường đại khiến nàng bị rời ra. Chờ nàng hoàn hồn, đã thấy Thanh Dao và Tiêu Dực đấu với nhau. Võ công của Tiêu Dực ở hạ phàm đã đứng thứ một thứ hai nhưng còn lâu mới là đối thủ của Thanh Dao. Sau ba chiêu kiếm trong tay hắn đã bị chém gãy thành hai đoạn, hắn đã không còn sức để phản kháng.

Lăng Ba muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã thấy mặt Tiêu Dực không hề đổi sắc, nói với Thanh Dao: ” Cô nương muốn giết ta thì cứ việc, nhưng vẫn nên cho ta một cái lí do.”

“Lý do? Ta muốn giết ngươi, đây chính là lý do!”.

Một đạo tia sáng chớp lên, Thanh Dao nâng mắt, kiếm trong tay nhắm ngay tim Tiêu Dực.

Lăng Ba xông lên : “Không được!”

Đinh ——.

Ngân quang nhấp nhoáng, thoảng qua ánh mắt của Thanh Dao, đồng thời một cỗ lực đạo đỡ lấy kiếm của nàng. Mới đầu nàng tưởng là Lăng Ba, nhưng khi quay đầu lại lại thấy đó chính là Minh Thiệu. .

Lăng Ba nhân cơ hội này nhanh chóng đến đem Tiêu Dực che chở phía sau người, quần áo của nàng đã ướt đẫm, tóc dài dính lại trên mặt, chật vật đến cực điểm. Mưa tháng tư lạnh lẽo, nàng bị lạnh đến mức cả người phát run, môi thâm tím lại.

“Nàng không thể giết hắn.” Minh Thiệu nói, “Hắn chỉ là một phàm nhân bình thường, dương thọ chưa hết, giết hắn là nàng phạm phải thiên quy.”

Thanh Dao không quan tâm nói: “Hừ, thiên quy? Từ thời khắc đưa Chúc Âm xuống Quỷ Thần nhai một nghìn năm trước, ta vốn đã phạm thiên quy. Tướng quân chàng là người chấp hành thiên quy, muốn đem ta áp giải trở về giao cho Thiên đế xử trí sao?” .

“Nàng biết rõ ta sẽ không làm như vậy.” .

“Nếu hôm nay ta không thể không giết hắn?”

“Không, nàng sẽ không làm như vậy.” .

“Vì cái gì? Hắn làm hại Lăng Ba đến như vậy, chẳng lẽ ta không nên giúp Lăng Ba một chút?” .

“Nàng sẽ không, bởi vì nàng khinh thường làm như vậy.”

Mưa tạnh, mây đen tan, vạn vật mới vừa nhận một hồi lễ rửa tội, như trẻ con lúc ban đầu mới sinh thuần túy vô tội.

Thanh Dao ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở Minh Thiệu thật lâu.

“Bởi vì khinh thường làm như vậy!” Lời nói rất quen thuộc, trước đây đã lâu lắm rồi vào một ngày nào đó, lâu đến mức nàng căn bản không thể nhớ lại được là năm nào, tháng nào, nàng cùng mẫu thân cũng đã từng có một đoạn đối thoại như vậy.

“Chẳng lẽ ngươi không biết ta hẳn là muốn trả thù Thanh Nữ?” .

“Không phải không muốn, mà cô cô căn bản khinh thường làm như vậy!”.

Bởi vì một câu nói đó, lúc ấy lệ khí trong mắt Bích Cẩn toàn bộ tiêu tán, nàng nắm tay Thanh Dao nói : “Ngươi thật hiểu ta!”

Bích Cẩn, Bích Cẩn. . . . . . Trong lòng Thanh Dao tựa như có cái gì đó đang hòa tan.

Sao nàng có thể thật sự giết chết Tiêu Dực, sao nàng có thể cam lòng giết Tiêu dực! Hắn là người mà Lăng Ba yêu nhất, cho dù căn bản hắn không cần Lăng Ba, hắn cũng vẫn là người mà Lăng Ba yêu nhất.

Nàng chỉ là muốn phát tiết thôi. Nàng đã mất đi Bích Cẩn, mất đi Tuyết Kiều, nàng không thể không thừa nhận rằng mất đi những người quan trọng nhất nàng vô cùng thống khổ. Suốt một ngàn năm yêu say đắm, một ngàn năm tra tấn, đây là điều mà không phải người bình thường có thể chịu được. Mà Lăng Ba vẫn tiếp tục kiên trì, loại chấp nhất này khiến nàng thương tiếc. Trước