Pair of Vintage Old School Fru
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325644

Bình chọn: 7.5.00/10/564 lượt.

toàn bộ đều bị dọa sợ đến lùi ra hai bên, trong miệng rít gào thành tiếng.

– A!

Máu, thật là nhiều máu, thật là khủng khiếp, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trong thang máy.

Bảo vệ nghe tiếng chạy tới, Mạc Duy Dương rút súng từ bên hông ra, hét lên với đám người:

– Cút ngay, không muốn có chuyện thì cút ngay cho tôi!

Bảo vệ thấy trên tay anh có súng, trong lúc nhất thời cũng có chút sợ, vội vàng theo đám người lui về phía sau, cũng không quên báo cảnh sát.

Mạc Duy Dương biết nơi này không nên ở lâu, nếu như không mau chạy trốn, ở lại sẽ gặp phải bức cung của cảnh sát.

Cho nên anh kéo không cơ thể không lành lặn cố gắng chen ra khỏi đám người, ra khỏi khách sạn.

Diệc Tâm Đồng đưa Vũ Lạc Trạch và một vài người chạy tới khách sạn thì đã sớm không còn bóng dáng Mạc Duy Dương. Có điều máu trong thang máy cùng với nghe miêu tả của người bên cạnh, đại khái cô cũng đoán được đối phương là ai, Mạc thiếu gia gặp nguy hiểm?

– Vũ Lạc Trạch, làm sao đây? Mạc thiếu gia đã xảy ra chuyện gì? Vành mắt cô đỏ lên khóc thét nói.

Vũ Lạc Trạch nhìn về phía thuộc hạ sau lưng kêu lên:

– Đi quanh đây tìm thử, xem có bóng dáng của cậu ấy hay không!

– Hu hu, là em không đúng, em không nên bỏ lại anh ấy! – Diệc Tâm Đồng tự trách khóc nói.

Vũ Lạc Trạch ôm cô vào trong ngực trấn an nói:

– Không phải lỗi của em! Trong xã hội đen thường xảy ra chuyện như vậy, cho nên. . . . . . em phải chuẩn bị sẵn sàng. . . . . . ở cùng cậu ấy phải chuẩn bị gặp nguy hiểm!

Diệc Tâm Đồng dựa vào vai của anh, khóc đến một mặt đầy nước mắt.

Đột nhiên điện thoại Vũ Lạc Trạch vang lên, anh nhìn thấy là thuộc hạ gọi, vội hỏi:

– Như thế nào? Có tin tức không?

– Cái gì? – Anh nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, sau đó cúp điện thoại – Đi, đã tìm được cậu ấy!

Diệc Tâm Đồng có loại dự cảm xấu, bởi vì ánh mắt của Vũ Lạc Trạch đã nói cho cô, tình trạng của Mạc thiếu gia nhất định không tốt.

Dọc theo đường đi Vũ Lạc Trạch không ngừng an ủi cô, bảo cô không nên hoảng loạn, nhưng lúc họ chạy tới bờ sông thì lại bị một màn trên bờ dọa sợ hết hồn.

Đầu Mạc Duy Dương nửa ngập trong nước, cơ thể bất tỉnh trên bờ cát. Trong nước đều là máu của anh, nhuộm nước sông thành một vùng màu đỏ.

– Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng ôm miệng bi thống khóc rống nói, nước mắt đã làm mờ tầm mắt của cô.

Vũ Lạc Trạch bận rộn sai khiến thuộc hạ của mình vớt Mạc Duy Dương từ trong nước lên, Diệc Tâm Đồng bước nhanh chạy tới, đưa tay níu lại bàn tay đã mất đi nhiệt độ của Mạc Duy Dương, khóc nói:

– Mạc thiếu gia, anh tỉnh đi! Anh không cần làm em sợ, anh nhất định không có chuyện gì!

– Đồng Đồng, trước tiên em đừng nóng vội, để cho thuộc hạ của anh kiểm tra thương tích của cậu ấy! – Vũ Lạc Trạch kéo cô ra khỏi Mạc Duy Dương máu me khắp người.

Mạc Duy Dương bởi vì mất máu quá nhiều, dẫn đến cả khuôn mặt đã trắng giống như người chết.

Thuộc hạ lắc đầu một cái, nhìn Vũ Lạc Trạch nói:

– Đầu, não anh ấy trúng đạn, tình trạng rất xấu, phải đưa tới bệnh viện!

– Vậy còn đứng đó làm gì? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện! – Vũ Lạc Trạch không nhịn được gầm hét lên.

Lối đi nhỏ rất dài trong bệnh viện, đôi tay Diệc Tâm Đồng vòng chặt hai cánh tay của mình, cảm giác toàn thân vô cùng lạnh, bây giờ cô chỉ còn lại anh, nếu như anh có chuyện gì, cô phải làm sao?

Vũ Lạc Trạch nhìn cô ngồi trên ghế lo lắng, sốt ruột, lông mày nhíu lại, cái tên Dương này toàn thích cậy mạnh.

– Mạc thiếu gia! Anh không thể có chuyện! – Diệc Tâm Đồng cúi đầu nỉ non nói.

Thời gian trôi qua đau khổ trong từng giây từng phút, đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu vẫn luôn sáng, người đợi ở ngoài cửa, một lòng treo giữa không trung, nước mắt Diệc Tâm Đồng vẫn không ngừng.

Vũ Lạc Trạch cũng cảm thấy tình huống rất xấu, lần này tổn thương chủ yếu là não bộ mà không phải những nơi khác, cho nên rất khó dự đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Một giờ lại qua rồi, tiếp đó lại là một giờ, đèn sáng rốt cuộc tắt đi.

Diệc Tâm Đồng và Vũ Lạc Trạch đứng dậy đi tới bên ngoài cửa phòng phẫu thuật. Mạc Duy Dương được đẩy ra khỏi phòng, trên miệng phủ ống dưỡng khí.

– Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng tiến lên trước, cầm lấy tay anh kêu lên.

Y tá bên cạnh vội vàng đẩy cô ra, giọng nghiêm túc nói:

– Bệnh nhân mới vừa làm phẫu thuật xong, không thể đụng vào anh ta!

Vũ lạc Trạch nắm tay của cô, kéo cô qua một bên, sau đó đi theo giường bệnh tới phòng bệnh.

– Trước hết em nghỉ ngơi đã, anh đi một lát sẽ trở lại! – Vũ Lạc Trạch nói với cô.

Diệc Tâm Đồng đứng dậy nói:

– Em muốn đi cùng với anh, em muốn biết tình trạng của anh ấy

Vũ Lạc Trạch nhìn cô, trong mắt nhiều hơn một chút phức tạp.

– Được rồi!

Mặc dù trong lòng họ đã chuẩn bị sẵn cho dự tính xấu nhất, nhưng lúc nhận kết quả đi ra, họ vẫn rất kinh hãi. Bác sĩ nói cho bọn họ biết:

– Đạn trong não không thể lấy ra, nếu không sẽ uy hiếp đến tính mạng của bệnh nhân, nhưng không lấy đạn ra, bệnh nhân sẽ bởi vì vị trí viên đạn ở lại mà xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ tạm thời hoặc là mất trí nhớ vĩnh viễn!

Cơ thể Diệc Tâm Đồng lảo đảo, cảm thấy ông trời đang cô cho t