
iêu mới trở về Hoa Chương Cung.
Gió đêm cuốn cánh hoa bay, nàng chỉnh trang y phục lại, nhìn chằm chằm những bông hoa đầu cành, trong lòng tràn ngập kinh ngạc.
Mới vừa rồi lúc cận kề thân thể, nàng cảm nhận được phần cứng rắn dưới hạ thân Phùng Uyên! Đó là phản ứng chỉ có ở nam nhân bình thường.
Giữa đám thái giám trong hậu cung này, thế nhưng lại lẫn nam nhân mà không bị phát hiện…
Lại ngẩng đầu lên, vài con quạ đen bay lướt qua bầu trời đêm, như chiếc lưới lớn bao trùm lên, che giấu từng chuyện dơ bẩn và bí mật trong mỗi góc phòng thành Tử Vi này.
—
Toàn Cơ dẫn cung nhân đi xem một gian cung xá ở thiền điện Hàm Nguyên Điện đã thu dọn bài trí thỏa đáng hay chưa, dù Hoàng thượng chưa nói rõ, nhưng nay chuyện xảy ra trong ngự hoa viên vào buổi tối đã sớm truyền khắp hậu cung.
Trong lòng ai nấy đều hiểu được vài phần, hoá ra Hoàng thượng rất xem trọng Khương thượng nghi, chỉ sợ gạo đã nấu thành cơm, nay điều tới ngự tiền chẳng qua chỉ là dễ dàng hành sự thêm thôi.
Bất luận là khinh bỉ thế nào, hay là cực kỳ hâm mộ nàng gặp được cơ hội quý báu ra sao thì việc đặc biệt sủng ái này cũng thế.
Khương thượng nghi mới nhậm chức này là Hoàng thượng tự mình chọn lựa, dụng ý trong đó không cần nói cũng biết.
Toàn Cơ là ngự nữ ở Hàm Nguyên Điện, chuyện nhỏ nhặt như vậy, nàng đã sớm cân nhắc vẹn toàn, ắt sẽ làm Hoàng thượng vừa lòng.
Buổi trưa, Lưu Ly cô cô ở Tử Thần Cung đã tới một lần, nói là Hoàng hậu nương nương thưởng chút vật, Toàn Cơ liền khéo léo từ chối nhận, chỉ nói toàn bộ đều theo sự phân phó của Hoàng thượng, không dám một mình làm chủ.
Sau khi hạ triều, khi Vệ Cẩn dùng bữa, lơ đãng quét mắt một vòng mà vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh Khương Nhiêu.
Toàn Cơ vội vàng đưa khăn tới, “Hoàng hậu nương nương nói, chờ kiểm tra thân thể xong sẽ cho Lưu Ly cô cô tự mình đưa Khương thượng nghi lại đây.”
Rồi sau đó nàng cầm đũa bạc lên, thêm đồ ăn, “Đây là món mới của thượng thực cục, gọi là Như Ý Phù Dung, bệ hạ nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”
Vệ Cẩn không nói gì nữa, hết sức lặng im dùng bữa.
Đang phê tấu chương trong ngự thư phòng, hắn thấy Hoàng hậu khoan thai mà đến.
Hắn giơ tay ý bảo ngồi xuống, nhưng Hoàng hậu vẫn mặt mày hớn hở đi tới trước án, “Chuyện vui như thế, bệ hạ lại giấu thần thiếp.”
Vệ Cẩn nâng tầm mắt lên, “Chuyện gì vui? Hoàng hậu cứ nói thẳng.”
Nhưng lại thấy Hoàng hậu vén tay áo cúi người lại gần, hương hải đường thanh nhã lượn quanh chóp mũi, lời nói bật ra lại ngoài dự đoán mọi người, “Buổi trưa thái y bắt mạch, Khương thượng nghi đã có thai hai tháng. Nếu thần thiếp sớm biết bệ hạ sủng hạnh nàng ấy, sao còn có thể để nàng ở ti y sống vất vả đâu chứ!”
Vệ Cẩn chậm rãi buông tấu chương trong tay ra, lẳng lặng đặt ở trên bàn.
Tất cả nỗi lòng chợt sa sầm lại.
Ngay cả con cũng đều có… Bất luận như thế nào, hắn đều không thể dự đoán được, tư tình của Khương Nhiêu và Vệ Ly lại có thể đến mức này!
Hoàng hậu hơi kinh ngạc, “Bệ hạ đi thăm một chút chứ? Khương thượng nghi hình như nhất thời vui mừng vô cùng, kinh hỉ quá độ.”
Vệ Cẩn lạnh lùng cong khóe môi, chậm rãi đứng dậy, sải bước về phía trước, “Theo trẫm đi qua.”
Dọc theo đường đi, nhóm cung nhân nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng vẫn hờ hững như thường, chỉ là nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt sâu thẳm kia lại ẩn chứa lửa giận.
Hoàng hậu chân thành đi theo, thỉnh thoảng nói đến bệnh trạng của Khương Nhiêu, chỉ có thể cảm thấy bước chân Hoàng thượng dần dần nhanh hơn.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Vệ Cẩn ngược sáng từ từ đi tới.
Khương Nhiêu vẫn bình tĩnh tựa vào trên giường, không hề chớp mắt nhìn hắn.
Vệ Cẩn trước sau vẫn không nói được lời nào, ánh mắt dừng trên bụng nàng, hắn mở miệng, tràn đầy châm biếm, “Nữ quan tư thông, phải bị tội gì?”
Chương 25: Đảo Điên
Ánh mắt kia nặng nề một mảnh, nhìn không ra tâm tình.
“Xử tội chết.” Khương Nhiêu bình tĩnh trả lời, thái độ như vậy hiển nhiên chọc giận Hoàng thượng.
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Vệ Cẩn hung hăng nắm lấy cằm nàng, dùng sức hất qua một bên, “Lúc trước trẫm không nên giữ ngươi lại.”
Khương Nhiêu che mặt, gằn từng tiếng, “Nô tì không có thai, là thái y chẩn đoán sai.”
Vệ Cẩn lại khinh thường giật giật khóe môi, “Ngươi thật đúng là tính xấu không đổi, mạnh miệng thật.”
Bên trong yên tĩnh trở lại, lúc Vệ Cẩn quay đầu lại, chỉ thấy Khương Nhiêu đã lặng lẽ cởi bỏ ngoại sam.
Hắn giận dữ mà cười, “Lại muốn giở trò cũ sao?”
Khương Nhiêu cắn môi không đáp, nhanh chóng lộ ra một cánh tay.
Cánh tay trơn bóng như ngọc chậm rãi đưa ra trước mắt Vệ Cẩn, cái loại mùi thơm tự nhiên của cơ thể mơ hồ phảng phất, ánh mắt dời đi, Vệ Cẩn dần dần nhìn chăm chú.
Hắn nâng tay, đè lên nốt ruồi son đỏ sẫm kia, lại nhìn về phía Khương Nhiêu.
“Mặc dù bệ hạ chưa hề gặp qua, nhưng cũng có thể nghe thấy, bí thuật cung đình Đại Yến có thể nghiệm trinh tiết nữ tử tên là thủ cung sa.”
Vệ Cẩn quả thật có nghe qua thủ cung sa, nhưng bí thuật này đã thất truyền rất lâu, hắn bán tín bán nghi đè lại điểm đỏ kia, vuốt ve xác minh qua lại.
“Nếu bệ hạ không tin, có thể mời thái y đế