
to, đập mạnh vào mặt bàn cái rầm, mọi cặp mắt hiếu kỳ xung quanh đều tập trung nhìn vào ông, trong tiệm café sang trọng có không gian yên tĩnh, gào thét to tiếng như thế rất dễ gây chú ý.
Chu Viên đứng phắt dậy, ném một tờ 100 tệ xuống bàn, dửng dưng nói: “Trả tiền cafe!”
Bước đi được vài mét, Chu Viên đột nhiên dừng lại, ngoảnh mặt nhìn thẳng vào mắt Vương Tư Vũ, dặn dò: “Sau này cậu nhớ làm một vị quan tốt, làm nhiều việc có ích phục vụ nhân dân, đừng học theo ông ấy!”
Dứt lời, Chu Viên đi một mạch ra khỏi quán café, bóng dáng mảnh mai nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc trên phố biến mất dạng.
Chu thư ký trưởng hình như già đi rất nhiều, ông thở dài ngao ngán, lắc đầu than thở: “Tôi thiệt hết cách với cô con gái cưng này rồi đấy! Tiểu Vương, để cậu cười chê rồi!”
Vương Tư Vũ không biết giữa hai cha con họ có mâu thuẫn gì nên dù muốn khuyên giải cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, đành lựa lời an ủi: “Thư ký trưởng, cho cô ấy thêm thời gian vậy! Hai cha con rồi sẽ làm lành mà!”
Chu thư ký trưởng nhét hộp trang sức vào lại túi xách, ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Mong là thế! Sắp đến giờ hẹn với giám đốc Phương rồi, chúng ta đi thôi!”
Chương 6 : Lợi đơn lợi kép.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 6 : Lợi đơn lợi kép.
Gia đình Phương Như Hải không sống trong khu nhà tập thể của đài truyền hình mà nằm ở khu căn hộ Châu Âu cao cấp, xung quanh phủ đầy mảng xanh, khắp nơi không khí trong lành. Chu thư ký trưởng sau khi đặt chân vào khu nhà liền thốt lên khen ngợi không ngớt, còn cảm thán nếu như ở Thanh Châu cũng có những khu nhà cao cấp như thế thì tốt quá, nhưng khi bước vào thang máy ông không nói thêm câu nào nữa, Vương Tư Vũ biết trong lòng ông đang nghĩ gì, căn hộ sang trọng kiểu này nếu đặt tại thành phố tỉnh lẻ Thanh Châu e rằng không có ai mua nổi.
Cánh cửa nhà Phương Như Hải bật mở, ông từ trên ghế sofa nhanh chóng bật dậy bước nhanh tới nắm chặt tay Chu thư ký trưởng tỏ vẻ thân thiết, luôn miệng nói: “Khách quý đến nhà, không kịp nghênh đón, Chu thư ký trưởng đại nhân xin đừng trách cứ!”
Chu thư ký trưởng vội trả lời khách sáo: “Khách quý thì không dám nhận, tôi chỉ là vị khách không mời mà tới đây xin thỉnh tội thôi, mong giám đốc Phương thương tình giơ cao đánh khẽ!”
Phương Như Hải cười ha hả: “Thư ký trưởng đã quá lời! Chỉ cần dân chúng Thanh Châu mỗi người phun một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết tôi rồi!”
Vương Tư Vũ mau mắn đặt gói quà xuống, Chu thư ký trưởng tiếp lời ngay: “Một chút lòng thành, có tí quà mọn tặng cho chị nhà và cháu gái.”
Phương Như Hải rối rít cám ơn: “Thư ký trưởng khách sáo quá! Tiểu Vũ cũng thật là không phải, tại sao lại để thư ký trưởng tốn kém thế hả?”
Hai người cứ y như bạn cũ lâu năm gặp lại, ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách huyên thuyên không ngớt, Vương Tư Vũ pha một ấm trà cho hai người, đảo mắt xung quanh quan sát căn hộ, thấy diện tích nhà vào khoảng 160 m2, bố cục 3 phòng ngủ một phòng khách, căn hộ được trang trí xa hoa lộng lẫy, màu sắc ấm cúng, đứng bên chiếc cửa sổ rộng nhìn xuống dưới có thể thu hết toàn cảnh thành phố vào tầm mắt.
Chính lúc này, Phương Tinh đẩy cửa phòng bước ra, vừa nhìn thấy Vương Tư Vũ liền vui mừng reo lên: “A, anh Tiểu Vũ, anh đến thì hay quá! Em có mấy bài tập khó quá không biết cách giải, anh mau giúp em đi!”
Phương Như Hải lên tiếng oán trách: “Tiểu Tinh, sao không đến chào chú Chu hả? Không biết phép tắc gì cả!”
Phương Tinh le lưỡi tinh nghịch, quay sang Chu thư ký trưởng chào: “Cháu chào chú!”
Chu thư ký trưởng mỉm cười vui vẻ nói: “Cháu gái, xem chú đem quà gì cho cháu nè!”
Vừa nói Chu thư ký trưởng vừa thò tay vào túi xách lôi ra cái hộp trang sức đưa qua cho Phương Tinh, Phương Tinh tò mò nhận lấy, mở hộp ra xem, lập tức ồ lên kinh ngạc, cô bé hí hửng đeo sợi dây chuyền bạch kim vào cổ, đứng trước gương ngúng nguẩy tỏ ra thích thú lắm. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Phương Như Hải đưa cho Chu thư ký trưởng một điếu thuốc, quay qua nhắc nhở con gái: “Món quà này giá trị quá! Con mau châm điếu thuốc mời chú Chu nào!”
Phương Tinh cầm bật lửa lên, tách một tiếng châm thuốc cho Chu thư ký trưởng, còn thẹn thùng lí nhí: “Cám ơn chú!”
Chu thư ký trưởng cười ha hả: “Lão Phương, ông có phước lắm nhé! Con gái vừa xinh đẹp vừa biết vâng lời, thật khiến người ta ganh tị.”
Phương Như Hải lắc đầu nguầy nguậy: “Đã sắp tốt nghiệp trung học rồi, thế mà suốt ngày chỉ lo chơi không lo học, tôi đang đau đầu với nó đây! Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ là không có tâm trí học hành!”
Phương Tinh không muốn ở lại nghe ông bố lải nhải, vội kiếm cớ chuồn êm: “Chú Chu, cháu vào làm bài tập đây!” Nói xong kéo tay Vương Tư Vũ chạy nhanh vào phòng.
Căn phòng của Phương Tinh không rộng lắm nhưng cách bài trí rất thoải mái, trên chiếc tủ sách nhỏ chất đầy sách tham khảo, chiếc kệ đầu giường có đặt một chậu hoa kiểng và 2 chú gấu bông xinh xinh, Vương Tư Vũ bị một đôi liểng treo trên tường thu hút, trên đó viết: “Trăng sáng vành vạnh cao vạn trượng; Miệ