Polly po-cket
Phu quân trắng mịn là con sói

Phu quân trắng mịn là con sói

Tác giả: Độ Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325731

Bình chọn: 10.00/10/573 lượt.

hư vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút áy náy ngươi cũng không có sao? Sử dụng kế chiếm đoạt người yêu thuộc về muội muội, chiếm đoạt hậu vị, hưởng hết vinh hoa phú quý trên thế gian, nhưng ngươi biết không? Đại Tuyết Sơn này thật sự lạnh quá, mùi vị hàng đêm tương tư giống như rơi vào trong hồ băng, độc xâm nhập xương, không thể trừ bỏ.” Từng tiếng u oán nói ra, gần trong gang tấc, Tiêu Mạn Nhi xử trí xong miệng vết thương, một lần nữa mặc quần áo.

Muội muội của nàng, đổi trắng thay đen thật tốt.

Cố ý nói như vậy, là muốn cho ai nghe?

Thở vào thật sâu, khiến hơi lạnh len vào làm dịu đi tâm tình buồn bực.

Nàng không thể bị Hậu Thổ quấy rầy, trước rối loạn tâm thần, quấy rầy kế hoạch tiếp theo.

Lần này tới, chỉ vì cứu người.

Tỷ muội ân oán, hai mươi năm khó giải, cũng không vội mà nghe ngóng vào hôm nay.

“Tỷ tỷ, ta ngửi được mùi của ngươi, hai mươi năm giống như một ngày, ngươi vẫn không có tính như vật, Long ca ca thích hương thơm của cỏ, ngươi đều đem hương trên người dùng thành mùi kia, thật xa liền để lộ hành tung.” Theo giọng nói, xung quanh chợt xuất hiện tiếng bước chân, vừa nhẹ vừa nhanh, thoáng cái đã gần trong gang tấc.

Trong lòng Tiêu Mạn Nhi cả kinh, biết lúc này thật sự sẽ bị nàng tìm được, vì thế nhẹ mở ra một bên cửa ngầm khác, rất nhanh lướt qua.

Còn không phải thời điểm gặp mặt cùng Hậu Thổ.

Tổn thương phía sau nàng kiềm lại tốc độ đi lại, loại tình hình này căn bản là không có cách nào trực tiếp đánh một trận với Hậu Thổ.

Q.5 – Chương 455: Không Có Việc Gì Đừng Luôn Luôn Nghĩ Tới Kéo Nam Nhân Của Người Khác Ra Khỏi Giường (5)

Thật vất vả mới tìm được vị trí chính xác của Tiêu Mạn Nhi, Hậu Thổ đâu chịu cam tâm thả nàng chạy mất.

Nàng ta chạy, tất nhiên nàng sẽ đuổi.

Thù hận của hai người, từ lúc hai mươi năm trước đã được nuôi dưỡng thành nút kết, trừ phi người còn lại không tồn tại ở thế gian, mới có thể vẽ lên một cái dấu chấm.

Bi kịch của tỷ muội song sinh, chỉ dung một người tồn tại.

Chỉ có như thế, ánh mắt của người kia mới có thể vĩnh viễn dừng trú ở trên người mình.

Chạy băng băng, thở gấp, dần dần theo không kịp nhịp điệu.

Quần áo sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, miệng vết thương rõ ràng bắt đầu đau nhức đến mức chết lặng, nhưng cảm giác khó chịu kia vẫn truyền tới từng đợt.

Tiêu Mạn Nhi có thể cảm giác được Hậu Thổ tới gần.

Cho dù thật lâu thật lâu không có gặp mặt, tỷ muội song sinh trong một số thời điểm vẫn cảm giác được sự tồn tại.

Nàng trốn không thoát.

Linh đế mất tích, hoàn toàn chọc giận Hậu Thổ thánh mẫu, nàng hao hết trăm cay nghìn đắng mới có thể cướp hắn từ hoàng cung đi ra, còn chưa có thực hiện được tâm nguyện, thế nhưng lại bị người nhanh tay cướp đi mất.

Chiêu thức ấy, con mẹ nó tuyệt vời.

Chỉ hy vọng người nọ không phải là rắp tâm hại người trộm đi mới tốt.

Tiêu Mạn Nhi lùi một bước đến chỗ tối, rút trường tiên ra, nín thở tập trung suy nghĩ chờ đợi tiếng bước chân tới gần.

Một bàn tay to, thon dài trắng nõn, im ắng từ phía sau lưng thò ra.

Có lẽ Hậu Thổ quá mức chuyên tâm để ý động tĩnh, Tiêu Mạn Nhi không ngờ từ đâu có một cánh tay ôm hông của nàng, mới chợt pháp hiện rơi vào trong một cái ôm.

Không đợi nàng phản kháng, một giọng nói lạnh nhạt vang lên “Mẫu hậu, là Cửu nhi.”

Thanh âm kia, hơi thở kia, không phải là ái tử chia tay nhiều ngày của nàng sao.

Tâm tình Tiêu Mạn Nhi buông lỏng “Tại sao ngươi ở đay, Cửu nhi, cha ngươi hoàng. . .”

“Này, đã được Long Đằng đoàn bảo vệ nghiêm mật, mẫu hậu yên tâm.” Dừng một chút, Đế Tuấn lại dùng loại âm thanh không nhanh không chậm làm cho người ta yên tâm nói. . .

Q.5 – Chương 456: Không Có Việc Gì Đừng Luôn Luôn Nghĩ Tới Kéo Nam Nhân Của Người Khác Ra Khỏi Giường (6)

Dừng một chút, Đế Tuấn lại dùng loại giọng không nhanh không chậm làm cho người ta yên tâm nói “Hiện tại ngài đi qua bồi phụ hoàng đi, hắn trúng độc, không có người thích hợp ở bên cạnh, không ổn.”

“Hậu Thổ nàng. . .” Tiêu Mạn Nhi lo lắng chỉ chỉ bên ngoài.

“Nàng giao cho ta đi.” Đế Tuấn đảm nhiệm nhiều việc, dùng ánh mắt ám chỉ cho Chu Tước ở bên cạnh, người phía sau liền thông minh kéo cánh tay của Tiêu Hoàng hậu, nhẹ nhàng nói, thuyết phục nàng rời đi.

“Cửu nhi, ngươi phải cẩn thận.” Thực lực của Hậu Thổ đương nhiên vượt qua nhiều các thế hệ đứng đầu ở Đại Tuyết sơn, không phải có ngay lập tức đối phó như vậy, con trai của nàng tuy rằng mạnh mẽ, nhưng Tiêu Mạn Nhi vẫn lo lắng không thôi.

“Mẫu hậu, trước tiên ngài mang người đưa phụ hoàng về Đô thành, đến bên kia rồi tự nhiên sẽ có người tiếp ứng.” Hậu Thổ thánh mẫu gần kề bên người, Đế Tuấn không có thời gian nói thêm nữa, thúc giục Tiêu òoàng hậu mau rời đi, hắn chợt nghiêng mình, chủ động hiện thân từ nơi tối tăm, hấp dẫn phần lớn sự chú ý của đối phương, để Chu Tước có cơ hội đỡ mẫu thân rời đi.

Hậu Thổ thánh mẫu đuổi theo dấu vết mê hương thảo, vốn tưởng rằng chặn được kẻ thù lâu năm, lại không đoán được từ nơi tăm tối đi tới lại là người thiếu niên, con mắt to tròn chớp động hồn nhiên, ngũ quan xinh xắn, góc cạnh giống như được gọt dũa, môi đỏ mọng hơi nở nụ cười,