Duck hunt
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323390

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

đâu.”

Lại sặc. Lần này pha lẫn tiếng cười đứt quãng.Cái tên này… không biết có họ hàng với Văn Thành không nhỉ? — Cô thầm nghĩ, đoạn lắc đầu—Không, không, ít ra thì, Văn Thành không gan to cùng trời như tên này, lại dám công khai khiêu khích Ác Ma. Chắc hẳn quan hệ giữa họ cũng khắng khít hơn bình thường…?

“Nè, cậu có vẻ hiểu rõ anh Luận quá nhỉ?”

Lúc này đã dằn được cơn ho sặc, lẫn tràng cười đến gần nôn tháo, mỹ nam tử quay sang khẽ nhún vai. “Có lẽ, chung đụng gần ba năm trời tại khu huấn luyện, không ít thì nhiều cũng nghiệm ra vài thứ.”

“Huấn luyện?”

“À,” Thạc Hy gác chân lên bàn, tựa người ra ghế vô cùng thoải mái. “Cô bé biết đấy, ‘người trong giang hồ’ như chúng tôi, cho dù là con vua cháu chúa, cũng cần một ít ‘kinh nghiệm thực tiễn’ ấy mà.”

Cô nheo mắt, cười đùa cợt. “Tại sao cái ‘kinh nghiệm thực tiễn’ của cậu lại nồng nặc mùi thuốc súng thế nhỉ?” Một cách bình thản, chàng trai hào hoa với gương mặt thiên thần kia đáp lại lời cô — với một nụ cười thiên-thần không kém, thể như điều đang nói là ký ức đẹp đẽ nhất đời hắn vậy.

“Ừ, cái đó. Và cả máu nữa.”

(Haha^^, chuyển sang phim HK “Người trong giang hồ” LOL)

Nguyễn Ái rùng mình. Không bảy thì ba phần cũng đoán ra ý nghĩa sau lời nói.

Chẳng trách sao, xung quanh hai con người này lại phảng phất thứ hương vị gắt nồng của chết chóc.

Dù ở Chính Luận, đã được giấu nhẹm trong lớp vỏ băng giá.

Trong khi ở Hoàng Thạc Hy thì… ẩn nấp dưới lớp ngụy trang khôi hài.

Đã thế… sao không “ém” cho kỹ vào, cứ lâu lâu lại “rỉ” ra chút chút, khiến dân chúng không khỏi hoảng kinh…?!

Haizz… — Nguyễn Ái thở dài ảo não — chạy thoát khỏi nước Nhật đình đám, về đến Việt Nam yên bình mà cũng có mafia/yakuza là thế nào…? (Đơn giản, vì đây là truyện mà, kaka… ^w^) “Tên đó đã khó hiểu như thế, chi bằng…” một bên chân mày nhướn lên, Hoàng Thạc Hy sờ cằm, đúng y kiểu đại gia khi hướng mắt về phía tiểu hồ ly. “Bỏ hắn đi, theo tôi có phải dễ dàng hơn không?”

“Dẹp đi, câu này nói ra trước khi tôi gặp Chính Luận thì còn có thể suy nghĩ. Nhưng giờ thì quá trễ rồi.”

“Chà, quyết tâm quá nhỉ?”

“Ừ. Sẽ theo suốt đời.”

“Thế thì, tôi cho cô một lời khuyên vậy.”

“Huh?”

Chồm người về trước, sự hài hước thoắt cái đã tan biến trong đôi mắt huyền hoặc, con người hay đùa cợt kia bỗng — trong vài giây — để lộ phong thái của loài rằn độc.

“Đừng-bao-giờ phản bội Võ Gia Chính Luận.” “Sẽ bị giết sao?” Nguyễn Ái tò mò.

“Không, còn tệ hơn thế.”

Đan tay lại, Hoàng Thạc Hy chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.

“Sự hiện hữu sẽ bị lãng quên.”

“Hay nói một cách khác, trong thế giới của Võ Gia Chính Luận, người đó sẽ không-còn-tồn-tại.” Quả thật, đối với kẻ yêu nhau thì, điều đó còn tệ hơn cái chết.

Chương 28: Đã Gây Ra Tai Họa Gì Rồi?

“Cậu cứ nhất định như thế này sao?”

Đối phương không trả lời, vẫn cứ dán mắt vào màn hình TV — hiện đang chiếu chương trình nghệ sĩ vớ vẩn nào đó! Rõ ràng, chuyện anh đang nói quan trọng hơn nhiều, mà hắn thì lại… Văn Thành thở dài ảo não, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh con người được mệnh danh Hoàng Tử Ác Ma, tay vô cùng ngứa ngáy để gạch đi hai chữ “hoàng tử” trong cụm từ đó.

Có Hoàng Tử nào mà lại… bạo tàn như con người này chứ?! Kể từ lúc Nguyễn Ái ra đi mà không báo vào ngày hôm trước, để lại vỏn vẹn vài lời nhắn ngắn ngủi: “Em phải sang Nhật đón mẹ, hai ngày sẽ về. Gặp sau,” thì thiếu gia Võ Gia đã trở nên nóng nảy thường trực, động đâu là gây đổ vỡ nơi đó. Đến nỗi, cái vỏ băng dày thường ngày cũng hoàn toàn tan chảy, để lộ bản tính Ác Ma khiến người người kinh sợ. Giờ học sáng nay, kẻ thì vờ ốm ra về giữa chừng, người lại ngồi túm nụm vào nhau, cố tránh càng xa Ác Ma càng tốt. Cái kẻ nào đó suốt ngày chỉ lo ngủ hôm nay lại khoanh tay, nhíu mày, nhìn thẳng vào mặt bảng với lửa trong mắt, phong thái hệt như một con rồng đang nén chờ phun lửa.

Chợt, cảm thấy nhớ nhung Devil Prince tính tình thất thường ngày xưa làm sao! (=0=)

Dân chúng oán thán, chỉ mong sao Hồ Ly về mau, kẻo không Việt Duệ sẽ trở thành bình địa!

“Cậu cũng thừa biết phản diện đi đón mẹ sẽ về nhanh, cần gì nóng nảy như thế? Mất phong phạm đấng hoàng tử quá đi mất.” Tuy ra vẻ lo lắng, nhưng giọng nói của phó tướng ít nhiều cũng mang chất châm biếm.

“…”

“Haizzz…” Văn Thành lắc đầu, đoạn dùng tay gõ gõ lên mặt bàn nhằm thu sự chú ý của ai đó. “Đúng là trên bề mặt, cha mẹ Nguyễn Ái đều đã qua đời vì tai nạn giao thông. Nhưng đó chỉ là cái vỏ thôi. Vương Đăng Khoa đã dùng tiền che đậy tất cả.”

Đôi mắt nâu sẫm cùng cặp chân mày chau lại xoay sang Văn Thành, đầy chất nghi vấn, như thể muốn hỏi lớn: “Làm quái gì mà cậu biết được?!”

“Ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy,” Văn Thành đưa hai tay trước mặt. “Là con cáo của cậu thấy hộp bí mật của tôi hình như chưa đầy hay sao ấy, nên lại nhét vào thêm.”

Đôi mắt Ác Ma nheo lại. “Lúc nào?”

“À… thì là… sau khi thăm Yến Nhi, cái hôm mưa tầm tã ấy.”

“Sao phải nói với cậu?” mắt càng nheo lại hơn.

Văn Thành cười xuề xòa. “À, vì… tôi cho cô ấy mẩu tin về cậu, thế là cô nàng cảm thấy nên bù đắp gì đó cho cái hộp nhỏ xinh của tôi ấy mà… haha…” (^^” sao