Disneyland 1972 Love the old s
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323304

Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.

sắp tuyên phán tử hình.“Tôi nghĩ cô hiểu rõ Võ Gia Chính Luận là người kế thừa duy nhất của dòng họ Võ Gia. Về gia thế, cô khá hơn Dương Hoàng Yến Nhi rất nhiều, song xét cho cùng, cũng không thể đồng đường cùng chúng tôi.” Mắt phất lên, hắn hướng về cô gái đối diện với sự quyết đoán lộ liễu. “Thay mặt Võ Gia, tôi yêu cầu cô từ bỏ Võ Gia Chính Luận.”

Đứa con gái mang tên Nguyễn Ái không ngạc nhiên, không than khóc, cũng chẳng nổi giận như dự đoán. Ngược lại, trước sự khó chịu thầm kín của Hoàng Công, cô nàng chỉ lặng lẽ quan sát hắn một cách chăm chú, chốc chốc lại còn nghiêng đầu ra chiều châm biếm.

Cuối cùng, đến lúc hắn chắc rằng con bé đã sợ quá hóa câm lặng, đương sự lại khoan thai đứng lên, chậm rãi mở túi xách của mình, rút ra một phong bì đặt lên bàn. Đôi tay mỏng manh nhanh chóng mở nó ra, xếp lên bàn những bản hồ sơ khác nhau. Đoạn cô chồm đến, giọng nói bình hòa như thể đang báo cáo dự án với Giám đốc Hoàng Công.

“Hà Nguyễn Đan Tân,” ngón tay chỉ lên bảng hồ sơ đầu, móng tay gõ nhẹ xuống, cô đều đều lên giọng. “16 tuổi, mất tích không rõ nguyên do. Cho đến hiện giờ, dựa vào nhật ký cá nhân, cha mẹ nạn nhân vẫn còn nghi ngờ con trai do bị quấy rối tình dục mà trốn chạy, hoặc đã bị kẻ quấy rối bắt cóc.”

Chỉ lên bản thứ nhì, cô tiếp lời. “Thái Hoàng Sơn, 18 tuổi, tâm lý trở thất thường, hiện đang bị giam cố trong bệnh viện tâm thần. Các bác sĩ nghi ngờ là do những ám ảnh về tai nạn bị cưỡng bức diễn ra cách đây không lâu.”

Cứ thế, cô lần lượt liệt kê nội dung ba bản hồ sơ tiếp theo. Đều là những nạn nhân thanh thiếu niên bị mất tích, bị giết hay gặp tai nạn không may nào đó. Tất cả đều có can hệ đến tội danh quấy rối tình dục.

Và tất cả đều là nam.

Mắt lóe lên tia nhận thức, nhịp thở ngày càng nhanh, Hoàng Công lắng nghe những lời cáo buộc ngầm của Nguyễn Ái mà trong lòng kinh ngạc nhiều hơn lo sợ. Hắn thật không thể ngờ Võ Gia Chính Luận lại có đủ cam đảm thổ lộ hết quá khứ dơ bẩn của mình với con người này. Xem ra, tình cảm giữa họ đã quá sâu nặng…Bí mật của hắn, bây giờ đã có người thứ năm rõ ràng.Và Hoàng Công thì, không thích điều này chút nào.

“Cô gái trẻ,” Hoàng Công chậm rãi lên tiếng sau nhiều giây suy tính, miệng chợt nở một nụ cười mỉa mai. “Cho dù là cô có muốn đào sâu, bới móc quá khứ tội lỗi của tôi, thì cũng nên tìm những thám tử tiếng tăm hơn. Những thông tin này tuy rất đáng nể, nhưng rất tiếc,” hắn nhún vai, tay ngửa ra vô cùng tự tin. “Hoàn toàn không liên quan đến tôi.”

Nguyễn Ái ngước đầu lên, đôi mắt mở to ra chiều sửng sốt. Đoạn, cô đứng thẳng dậy, tay đưa lên che miệng như thể vỡ lẽ ra một việc vô cùng khôi hài.

“Hoàng Công à Hoàng Công, cho là tôi có khả năng đào bới điểm yếu của ông đi nữa, thì cũng không thể nào thực hiện chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.” Miệng càng cười tươi, cô khoanh tay lại và nghiêng đầu một cách tinh nghịch.

Song, chất giọng âm u kia lại không hề tinh nghịch chút nào.

“Tại sao phải mất tiền tốn sức moi móc một tội chứng cũ kỹ, trong khi tạo ra một cái mới lại dễ dàng hơn gấp vạn lần?”

Nụ cười sáng ngời ấy của vị tiểu thư nhà họ Nguyễn, suýt đã khiến Hoàng Công mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Cơ mặt hắn khẽ giật, răng bắt đầu nghiến lại. Nguyễn Ái tuy mang bộ dạng thiên sứ, nhưng dưới lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo – chắc chắn là một ác ma. Hắn thật sự đã quá xem nhẹ con người này, chưa hề nghĩ qua ả có thể điềm nhiên nói đến chuyện ngụy tạo tội chứng vu khống ột người như vậy – nhất là với thái độ bình thản đó.Đàn bà, dù nhỏ tuổi đến đâu, đều mang nọc độc.

“Yên tâm,” trông thấy vẻ mặt đanh lạnh của ngài giám đốc, Nguyễn Ái lắc nhẹ đầu, nói khẽ. “Tôi không ma quỷ đến độ chỉ vì muốn đổ tội cho ông mà tự mình đi “tác nghiệt”. Tất cả những vụ án này đều đã có sẵn, dĩ nhiên mỗi vụ đều có danh sách người tình nghi nhất định. Việc thêm ông vào danh sách đó hoàn toàn không khó khăn chút nào.”Hoàng Công bật cười khanh khách.

“Cô gái trẻ, đó thật sự là một kế hoạch tuyệt vời, nhưng cô đã bỏ sót một điểm quan trọng.” Khoanh tay lại, hắn nhếch miệng, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm. Rõ ràng đến giờ phút này, giữ vẹn nguyên cái vỏ hòa nhã chẳng còn là điều cần thiết nữa.

Cô nàng đã muốn chơi ván bài lật ngửa, vậy thì ván bài lật ngửa cô sẽ có.

“Đừng nói là tôi không hề can dự vào những chuyện đó. Cho dù là thật đi nữa, cô nghĩ sẽ uy hiếp được tôi nhờ vào những cáo buộc yếu ớt kia sao? Cô đã quên mất sau lưng tôi là ai rồi đấy, cô gái trẻ.”

Cô chỉ lắc nhẹ đầu. “Tôi chưa hề quên.”

“Vậy cô tính làm gì? Gửi những thông tin này cho báo chí với những lời ám thị vô căn cứ?” dừng lại, hắn chợt cười rộ hơn. “Cô nghĩ xem có tờ báo nào dám xúc phạm đến Võ Gia không?”

“Báo chí? Không, không,” Nguyễn Ái lắc đầu, bình thản giải thích tiếp. “Tôi tự biết bản thân không có đủ điều kiện để chọi lại ông. Tại sao phải làm một điều vô ích như thế chứ? Sẽ có người thay tôi làm tốt mọi việc.”

Mắt Hoàng Công nheo lại.

Thả người xuống ghế, Nguyễn Ái lại một lần nữa nở nụ cười hòa nhã, song đáy mắt — lần đầu tiên trong ngày — lóe lên sự thâm hiểm hiếm hoi khi thốt ra ba chữ q